Mặc dù Giản Vi Quốc là người nuôi dưỡng chúng, nhưng ông ta lại không cấp tiền cho chúng, trong khi Cao Thúy Lan chỉ đưa tiền cho riêng Giản Đa Noãn. Gia đình họ vốn không thiếu thốn tiền bạc, bà ta đối xử với đứa con gái út này khá nuông chiều, thỉnh thoảng còn cho cô bé chút tiền tiêu vặt.
" Đúng là không phải con ruột nên đãi ngộ cũng khác hẳn."
Trịnh Văn Cường liếc nhìn mấy tờ tiền trong tay, khinh bỉ nhếch mép cười.
"Anh à, dạo này Giản Vi Quốc đối xử với em rất tốt. Cứ đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ tìm cách moi tiền từ tay ông ta."
Trịnh Thanh Thanh cười khẩy, đôi mắt thì lại lóe lên đầy những toan tính.
Ba đứa nhìn nhau, phá lên cười một cách khoái trá, rồi nhanh chóng chạy đi mua kẹo ăn mừng.
Trong lúc đó, Lý Văn Thư mấy ngày nay vẫn luôn túc trực ở cửa hàng quần áo. Vừa tan học, Hứa Đông đã cùng chị gái Hứa Thu ghé qua. Hứa Thu còn chu đáo mang theo ít bánh, nói: "Chuyện lần này may mà có cô giúp chúng tôi nghĩ cách giải quyết, nếu không với tính cách của Đông Đông, chắc chắn không thể nào nghĩ ra được ai là người đã lấy chiếc áo đó."
"Đến chơi là được rồi, sao còn bày vẽ mang quà cáp làm gì cho khách sáo?"
Lý Văn Thư định từ chối, nhưng Hứa Thu nhất quyết đưa: "Đây là bánh của nhà máy phát xuống, chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu mà cô phải ngại."
Nghe vậy, Lý Văn Thư đành nhận lấy. Đồng thời, cô cũng tò mò về công việc của Hứa Thu.
" Tôi là kế toán của nhà máy bánh kẹo, mỗi tháng nhà máy đều có phúc lợi phát xuống."
Hứa Thu thoải mái đáp. Lý Văn Thư gật đầu. Công việc kế toán vào thời điểm đó là một vị trí khá tốt, thường chỉ những người có gia thế vững chắc mới có thể đảm nhận.
Cô đoán ra một vài điều nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Hứa Thu rất thích tính cách của Lý Văn Thư: biết điều, hào phóng và dễ gần. Hai người trò chuyện một lúc, Hứa Thu mới ngạc nhiên khi biết Lý Văn Thư cũng là học sinh lớp 12.
Nhắc đến chuyện học hành, đương nhiên không thể tránh khỏi việc bàn luận về thành tích.
Hứa Đông có thành tích khá tốt trong lớp, nếu em ấy cố gắng thêm cho kỳ thi đại học thì hoàn toàn có thể đậu vào một trường đại học danh tiếng. Khi hỏi về thành tích học tập của Lý Văn Thư, cô chỉ cười khiêm tốn đáp "cũng tàm tạm thôi", nên Hứa Thu cũng không tiện hỏi thêm.
Đúng lúc đó có khách hàng bước vào cửa hàng, nên Hứa Thu cũng không làm phiền Lý Văn Thư nữa, liền dẫn Hứa Đông rời đi.
Lúc chị em Hứa Thu đến cửa hàng, Từ Tú Liên không có mặt ở đó nên bà không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Thấy hai người mang đồ tới, bà liền tò mò hỏi han. Lý Văn Thư kể lại toàn bộ câu chuyện cho Từ Tú Liên nghe, khiến bà vô cùng bất ngờ, không thể ngờ Giản Tâm Nhu lại là người đứng sau giở trò này.
"Đứa trẻ đó… ôi, đúng là lòng dạ khó lường quá."
Từ Tú Liên thở dài, lắc đầu ngao ngán, rồi đứng dậy đi treo áo.
Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên bước vào cửa hàng.
Lý Văn Thư nhìn kỹ, cô nhận ra ngay đó chính là Chu Văn Bác.
Chu Văn Bác gật đầu chào Lý Văn Thư, nở một nụ cười lịch sự. Ánh mắt ông lập tức hướng về phía Từ Tú Liên, người đang quay lưng về phía cửa để treo áo.
Quả đúng như cô đoán, Chu Văn Bác liền bước thẳng về phía đó.
"Đồng chí Tú Liên, mấy hôm nay tôi bận công việc quá nên không ghé qua được. Món khoai lang chiên lần trước cô làm ngon tuyệt cú mèo, cô có thể chỉ cho tôi cách làm được không?"
Giọng ông ấy ấm áp, lịch sự, thái độ vô cùng ôn hòa, giống hệt con người ông. Lý Văn Thư đứng cạnh cũng cảm nhận được ông là một người đàn ông có giáo dưỡng và tử tế.
"Không sao cả. Tối nay anh cứ dẫn cụ nhà đến dùng bữa, tôi sẽ tiện thể chỉ dạy anh một lần luôn."
Từ Tú Liên khẽ cười, giọng nói dứt khoát và hào sảng.
Lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, Lý Văn Thư không khỏi bất ngờ trước tấm lòng hiếu thảo của Chu Văn Bác. Việc ông sẵn sàng học nấu ăn chỉ vì muốn chiều theo khẩu vị của cha mình là điều mà hiếm có người con nào làm được.
"Vậy thì đành làm phiền cô vậy."
Chu Văn Bác có chút ngại ngùng, thấy mình cứ liên tục dẫn cha đến dùng bữa như vậy quả thực không biết phải nói sao cho phải. Ông liền rút ra một món quà nhỏ, đưa cho Từ Tú Liên.
Ban đầu, Từ Tú Liên không muốn nhận, nhưng Chu Văn Bác nhất định không chịu cầm lại món quà đã đưa, nên bà đành chấp nhận.