Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 412

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hai người đối mắt, vì lịch sự, Lý Văn Thư khẽ gật đầu đáp lại.

Nhưng cậu ta lại quay mặt đi với vẻ lạnh lùng.

Lý Văn Thư có chút khó hiểu, nhưng cũng không quá bận tâm, chỉ im lặng chờ phát đề thi.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, Lý Văn Thư làm bài rất nhanh và nộp bài sớm, không muốn phí thời gian ngồi chờ trong phòng thi.

Hành động của cô khiến những học sinh khác cảm thấy áp lực, cũng bắt đầu tăng tốc độ làm bài của mình.

Dư Lượng dõi theo bóng lưng thon thả khuất dần khỏi phòng thi, đôi môi mím chặt.

Sau hai ngày thi căng thẳng, không có gì ngạc nhiên khi Lý Văn Thư đều hoàn thành bài thi sớm.

"Nhất định lần này tôi sẽ vượt qua cậu!"

Trên hành lang, Lý Văn Thư đang sắp xếp sách vở gọn gàng chuẩn bị ra về, thì bỗng nghe thấy một giọng nói đầy thách thức như vậy.

Cô quay đầu lại với vẻ khó hiểu, lại thấy cậu nam sinh ngồi phía sau cô, gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc trước.

Một tia sáng chợt lóe lên trong tâm trí cô, cô nhận ra người này chính là Dư Lượng.

Lý Văn Thư mỉm cười đầy thách thức, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô từ tốn nói: "Không... thể... nào."

Mỗi lời cô thốt ra đều toát lên vẻ kiêu ngạo, hệt như phong thái vốn có của cô.

Dư Lượng bị vẻ đẹp rạng rỡ của cô làm cho ngẩn ngơ, đến khi hoàn hồn thì bóng dáng Lý Văn Thư đã khuất dạng, lời nói của cô vẫn còn vang vọng khiến sắc mặt cậu ta trở nên u ám.

Từ trường về nhà, tâm trạng của Lý Văn Thư rất vui vẻ, vì cuối cùng cô cũng được nghỉ đông.

Chỉ có một điều khiến cô không vui, đó là Giản Vân Đình vẫn chưa trở về. Thậm chí còn bặt vô âm tín.

Dẫu không dám liên tưởng đến những điều không may, thời gian gần đây cô lại bận ôn thi nên cũng không thể hoàn toàn gạt Giản Vân Đình ra khỏi tâm trí.

Và kể từ khi mơ thấy giấc mơ đó, đã một tuần trôi qua mà cô không mơ thấy anh lần nào nữa. Cô cũng không biết điều đó có ý nghĩa gì.

"Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?"

Trương Mỹ Liên nhận thấy đũa của Lý Văn Thư vẫn bất động, cô bé chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bát cháo nóng hổi trước mặt mãi, khiến bà không khỏi thắc mắc hỏi một câu.

"Không có gì đâu mẹ, con chỉ đang nghĩ xem kỳ thi cuối kỳ này con sẽ được bao nhiêu điểm."

Lý Văn Thư bừng tỉnh, mỉm cười, đáp lại bằng một lời nói dối ngọt ngào, đầy thiện ý.

Cô không muốn nói ra nỗi lo lắng của mình để rồi khiến mẹ cũng lo theo.

"Đừng tạo áp lực cho bản thân quá."

Trương Mỹ Liên tất nhiên tin tưởng con gái mình, liền an ủi cô.

Kỳ nghỉ đông cũng có nghĩa là năm mới đang đến gần, nhà họ Lý đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị mua sắm cho Tết.

Lý Văn Thư ngồi trong phòng nhìn ra ngoài trời xám xịt, năm nay tuyết vẫn chưa chịu rơi, cô cũng không biết khi nào tuyết mới xuống.

Liệu Giản Vân Đình có thể trở về trước Tết không?

Lại nghĩ về anh, Lý Văn Thư không khỏi thở dài thườn thượt.

Ở một bệnh viện quân khu cách xa trung tâm Bắc Kinh.

"Bác sĩ, tình trạng của đoàn trưởng chúng tôi liệu có ổn không?"

Một nhóm binh sĩ vây quanh bác sĩ, ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, gương mặt nghiêm trọng: "Tình trạng của bệnh nhân khá nguy hiểm, hiện tại vẫn đang hôn mê sâu, cần theo dõi thêm một thời gian."

Nghe thấy lời này, một người lính trẻ không kìm chế được, bật khóc ngay tại chỗ.

"Tất cả là tại tôi! Nếu không phải vì đoàn trưởng cứu tôi, anh ấy đã không bị bọn địch hèn hạ đó hãm hại..."

Khuôn mặt rám nắng của cậu đầm đìa nước mắt, cảm giác tội lỗi tràn ngập khiến cậu khụy xuống đất, khóc nức nở.

"Tiểu Hổ, đừng nghĩ vậy. Trong tình thế nguy cấp khi đó, bất kể ai gặp nạn, đoàn trưởng cũng sẽ không ngần ngại cứu thôi."

" Đúng rồi, đừng tự trách mình quá."

Vương Hổ lau nước mắt: " Tôi thà rằng người bị thương là tôi!"

Các chiến hữu xung quanh không nói gì thêm, bầu không khí bên ngoài phòng cấp cứu trở nên nặng nề như chì.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 412