"Chị cứ thấy mình thật có lỗi vì trước đây không sớm ở bên Quách Đào. Lúc đó sao chị lại cứ đ.â.m đầu vào anh Giản Vân Đình làm gì chứ. Anh Quách Đào thực sự đối xử với chị rất tốt, chưa bao giờ chê trách chị nửa lời."
Nghe Lâm Tuyết nhắc đến Giản Vân Đình, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Lý Văn Thư, ánh mắt cô khẽ lấp lánh.
Giản Vân Đình với ngoại hình đó hiển nhiên đã thu hút vô số cô gái xinh đẹp, nhưng tiếc thay, tính khí của anh vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, khiến không ít người phải dè chừng.
Thế nhưng, bất chấp điều đó, vẫn có những bóng hồng chẳng hề nản lòng, bất chấp mà lao tới.
"Thế thì tốt quá rồi. Nghe nói dạo này hai người đang tính có con đúng không?"
Lý Văn Thư chợt nhớ lại chuyện mình nghe được mấy hôm trước, tiện miệng hỏi.
" Đúng vậy."
Lâm Tuyết gật đầu, gương mặt chợt thoáng chút lo lắng: "Văn Thư, em có biết làm thế nào để nhanh chóng mang thai không?"
"Khụ khụ..."
Lý Văn Thư đang uống nước, nghe Lâm Tuyết nói xong liền sặc sụa ho khan. Vẻ mặt cô hiện rõ sự ngạc nhiên: "Hai người mới cưới chưa được tháng mà đã vội vàng thế sao?"
"Chị chỉ là... rất khao khát có một đứa con với Quách Đào thôi. Mỗi khi nghĩ đến đó là con của hai đứa, chị lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn rồi."
Lâm Tuyết nói, giọng điệu mang theo chút thẹn thùng, đôi mắt đen láy ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Lý Văn Thư liếc mắt một cái, rồi bất chợt ghé sát tai Lâm Tuyết, thì thầm vài câu.
"Thật sự có hiệu quả không?"
Lâm Tuyết sững sờ, không thể ngờ một cô gái trẻ như Lý Văn Thư lại am hiểu những chuyện này đến vậy, còn có thể "chỉ giáo" cho mình. Gò má Lâm Tuyết ửng hồng, cô ngượng nghịu hỏi lại.
"Chị cứ về thử đi rồi biết."
Lý Văn Thư nhấp một ngụm trà, giọng điệu có phần trêu chọc.
"Được rồi..."
Cuối cùng Lâm Tuyết cũng chẳng rõ mình về đến nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, như thể vừa được khai sáng một thế giới kiến thức mới lạ.
Sau khi tiễn Lâm Tuyết, Lý Văn Thư lại tiếp tục ghé qua cửa hàng quần áo của mình.
Hai ngày nay, trên con phố này có thêm hai cửa hàng quần áo mới toanh vừa khai trương.
Tâm lý đám đông vốn vậy, thấy cửa hàng của Lý Văn Thư làm ăn phát đạt, ai nấy đều cho rằng đây là cơ hội béo bở, muốn nhảy vào chia sẻ miếng bánh thị phần.
Lý Văn Thư chẳng bận tâm người khác nghĩ gì, cô chỉ biết điều mình cần làm là đảm bảo chất lượng hàng hóa ở cửa hàng luôn ở mức tốt nhất.
"Văn Thư, hôm nay có vài người đến dò hỏi tôi nguồn hàng của chúng ta."
Vừa thấy Lý Văn Thư bước vào, Trương Tĩnh Mỹ liền bức xúc lên tiếng.
"Chắc là người của hai cửa hàng mới mở đó gửi tới."
Lý Văn Thư chẳng tỏ ra quá bất ngờ hay phản ứng gì đặc biệt, chỉ tiện tay cầm lấy bộ quần áo gần đó và bắt đầu sắp xếp lại.
Nhân dịp nghỉ hè, Lý Văn Thư đã nhờ Trương Tĩnh Mỹ đến cửa hàng phụ giúp, cũng là để cô ấy có thêm chút thu nhập.
"Sao cậu không ngạc nhiên chút nào vậy?"
Trương Tĩnh Mỹ khó hiểu, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Lý Văn Thư mà phát cáu thay. Vì chuyện này mà cả buổi sáng cô ấy gần như bốc hỏa. Những người kia thật sự quá trơ trẽn, đã mở cửa hàng để cạnh tranh thì thôi, đằng này còn muốn cắt đứt cả nguồn sống của người khác nữa chứ.
"Trên con phố này, đâu thể chỉ có mỗi mình chúng ta buôn bán quần áo được. Ai cũng chạy theo lợi nhuận mà."
Lời Lý Văn Thư nói nghe có vẻ sâu xa, Trương Tĩnh Mỹ tuy chưa hiểu hết nhưng cũng bị sự điềm nhiên của cô tác động, dần bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này cũng chẳng đáng để bận tâm quá nhiều.
Lý Văn Thư chỉ muốn phát triển cửa hàng của mình thành một thương hiệu uy tín, chứ cô không hề có ý định độc quyền cả ngành này, bởi lẽ điều đó vốn dĩ chẳng thực tế chút nào.
Muốn kinh doanh thuận lợi, trước hết phải có một tâm lý vững vàng và tích cực.
"Cậu ăn cơm chưa?"
Lý Văn Thư đột nhiên nhớ ra, hỏi Trương Tĩnh Mỹ.
"Hôm nay anh hai cậu mang cơm trưa cho tôi rồi..."