Vài tờ tiền lớn phách thẳng lên mặt bàn, tạo nên một luồng gió nhẹ hất tung vài sợi tóc.
Thường Phụng giơ tay định giật lấy chiếc váy trên tay Hứa Thu.
Nhưng Lý Văn Thư cau mày, nói: "Đồng chí, chúng tôi không chấp nhận hành vi như vậy. Chiếc váy này đã có người chọn thì vẫn là của người đó, giá cả là giá định sẵn."
Cô nhanh tay nhận lấy chiếc váy từ tay Hứa Thu và bỏ vào túi, đưa cho cô ấy.
Lý Văn Thư không ngờ rằng trong thời đại này cũng có người như thế, không biết là ngây thơ hay cố tình làm ra vẻ mình có tiền, rõ ràng có thể mua đúng giá mà lại thích thể hiện.
"Cô!"
Thường Phụng kinh ngạc đứng trơ ra, không ngờ Lý Văn Thư lại thẳng thừng từ chối số tiền của mình, trơ mắt nhìn chiếc váy cô ta hằng mong muốn được gói ghém cẩn thận và trao cho Hứa Thu. Cơn tức giận và xấu hổ cùng lúc ập đến, thiêu đốt cả gương mặt.
Nhìn thấy những ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía mình, Thường Phụng liếc nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt lạnh như băng: "Nhìn cái gì mà nhìn, một đám nhà quê!"
Câu nói sau đó tuy cô ta nói rất nhỏ, nhưng hành vi của cô ta đã khiến không ít người không hài lòng.
"Cô có thể chọn các món khác."
Lý Văn Thư đưa đồ cho Hứa Thu xong, tiễn cô ấy đi, rồi phát hiện Thường Phụng vẫn còn đứng trong cửa hàng.
Thường Phụng thấy Lý Văn Thư vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như không, trong lòng càng thêm phần khó chịu.
"Lấy những bộ đắt nhất trong cửa hàng ra cho tôi xem."
Thường Phụng hừ lạnh, đã quyết tâm phải làm khó Lý Văn Thư.
"Được thôi."
Lý Văn Thư lấy xuống vài bộ đắt nhất từ giá treo, lần lượt giới thiệu cho Thường Phụng.
Kiểu dáng đúng là rất đẹp, nhưng giá cả lại thực sự cao ngất ngưởng.
Một bộ có giá hơn một trăm đồng, bằng lương cả năm của một công nhân bình thường thời bấy giờ.
Thường Phụng lập tức bị một chiếc áo khoác hút hồn, cô ta không kìm được đưa tay chạm vào, cảm thấy chất vải mềm mại, không có mùi hôi khó chịu.
Sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ khó coi, vốn dĩ định tìm lỗi để chỉ trích Lý Văn Thư, nhưng loay hoay mãi cũng chẳng tìm ra được một điểm nào để chê bai.
Thường Phụng cắn răng, giậm chân thình thịch: "Mấy bộ này cũng chỉ tạm được, gói cho tôi hai bộ này."
"Hai bộ này là ba trăm ba mươi mốt đồng."
Có tiền không kiếm thì là dại, tuy thái độ của Thường Phụng không tốt nhưng Lý Văn Thư không quan tâm, vẫn tính tiền như thường lệ.
"Trời ơi, cô ấy giàu thật đấy!"
"Cô gái nhà nào vậy, mua hai bộ quần áo mà tốn nhiều tiền như vậy."
Nghe những lời trầm trồ của những người xung quanh, lòng tự cao hư ảo của Thường Phụng không khỏi được thỏa mãn tột độ.
Cô ta nhìn Lý Văn Thư với vẻ kiêu ngạo, cứ ngỡ sẽ nhìn thấy vẻ nịnh bợ trên gương mặt cô.
Nhưng Lý Văn Thư lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy hoài nghi, như thể muốn hỏi cô ta rốt cuộc định trả tiền hay là muốn quỵt nợ?
Thường Phụng giật thót mình, sực nhớ ra mình chưa hề trả tiền. Cô ta thò tay vào túi áo, chỉ móc ra được vỏn vẹn hai trăm đồng.
Khuôn mặt cô ta lập tức đỏ bừng như gấc, tiền không đủ! Thậm chí không đủ mua một chiếc áo khoác!
Thật ra gia đình Thường Phụng thực chất không quá giàu có, chỉ thuộc dạng khá giả mà thôi. Vì cô ta là con gái duy nhất trong nhà, được bố mẹ nuông chiều về vật chất và thoải mái về tài chính, nên đã hình thành tính tiêu tiền như nước.
Cô ta mặt đỏ tía tai: " Tôi... tôi về nhà lấy thêm tiền."
Không dám nán lại thêm một giây phút nào, cô ta quăng lại một câu rồi vội vàng chạy biến về nhà, trong lòng thầm oán trách bố mẹ sao không cho cô ta nhiều tiền hơn để tiêu xài.
"Thì ra là không có tiền mà cứ thích làm ra vẻ đại gia."
" Tôi đã nói rồi mà, ai có thể chi đến ba trăm đồng cho một bộ đồ cơ chứ?"
Nghe những lời mỉa mai phía sau, Thường Phụng ấm ức trong lòng.
Lý Văn Thư nhìn bóng lưng Thường Phụng khuất dần, khẽ nhướng mày rồi thong thả treo lại quần áo lên giá. Cô cũng không mong cô ta sẽ quay lại trả tiền.
Quả nhiên, đến tận lúc đóng cửa hàng, vẫn chẳng thấy bóng dáng Thường Phụng quay lại.