Lý Đa Mỹ khẽ khàng đáp lại, không nói thêm gì nữa, chỉ có hai tay thì cứ vô thức siết chặt vào nhau, móng tay hằn cả vào da thịt.
Cô ấy cũng tự hỏi lòng tại sao lại cảm thấy khó chịu đến thế khi thấy Lý Minh Hạ đến đón Trương Tĩnh Mỹ. Cô ấy không nghĩ Tĩnh Mỹ lại quen biết Lý Minh Hạ, thậm chí còn đang yêu nhau nồng thắm.
Hai người về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe đậu trước cổng.
Khá nhiều người trong khu xóm hiếu kỳ dừng lại nhìn chiếc xe này, ánh mắt không giấu được vẻ dò xét. Dù gì thì đây đâu phải lần đầu tiên có chiếc xế hộp sang trọng như vậy đỗ xịch trước cửa nhà họ Lý.
Vừa vào sân, Lý Văn Thư đã nhìn thấy khá nhiều quà cáp chất đống trong sân, nhìn là biết ngay do Chu Văn Bác mang đến rồi.
Vào nhà, cô nhìn thấy Chu Văn Bác, ông cụ Chu và mẹ cô, Từ Tú Liên, đang chuyện trò vui vẻ.
"Nếu không nhờ đồng chí Tú Liên chăm sóc bố tôi, chúng tôi thực sự không biết phải làm sao. Mong mọi người đừng ngại, đây chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi."
Chu Văn Bác khách sáo nói với mọi người trong gia đình họ Lý. Ông nhận ra gia đình họ Lý đều là những người thật thà chất phác, quà đã tận tay trao rồi mà họ vẫn còn giữ thái độ khách sáo.
Chu Văn Bác phải nài nỉ mãi, mọi người mới chịu nhận lấy.
Cả căn nhà nhờ có đông người mà càng thêm rộn ràng, ấm cúng.
Trong bếp chỉ có mình Từ Tú Liên, đương nhiên là không thể quán xuyến hết, Lý Văn Thư và Lý Đa Mỹ cũng vào phụ giúp.
"Mẹ, mẹ thấy chú Chu thế nào?"
Giữa lúc đang thái rau, Lý Văn Thư bỗng nhiên hỏi mẹ một câu đầy bất ngờ như vậy.
Bàn tay Từ Tú Liên khẽ run lên, gương mặt bà thoáng chút ngượng ngùng. "Sao con lại hỏi vậy?"
"Mẹ ở nhà họ Chu mấy hôm, con tò mò chút thôi mà."
Lý Văn Thư chớp chớp đôi mắt trong veo, đen láy của mình.
Thấy đôi mắt trong veo của con gái, Từ Tú Liên không đành lòng nói dối. Bà quay đầu, ánh mắt hướng về chảo rau đang xào dở: "Chú Chu rất tốt, đối xử với mọi người đều thân thiện, không hề kiêu căng, lại còn rất hài hước nữa chứ..."
Thế là bà không ngừng kể lể những ưu điểm của Chu Văn Bác.
Lý Văn Thư nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Chu Văn Bác đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng mẹ cô.
Hai người dường như đều có tình ý với nhau.
Cô thầm nghĩ không biết có nên tác thành cho họ không. Nghĩ lại, điều đó cũng không tệ chút nào, có lẽ đã đến lúc để mẹ trải qua một mối tình xế chiều lãng mạn.
"Mẹ ơi, món rau của mẹ sắp cháy rồi kìa."
Nghe tiếng Lý Văn Thư bật cười nhắc nhở, Từ Tú Liên giật mình bừng tỉnh, vội vàng trút món rau khỏi chảo vào đĩa.
Với sự chung tay của nhiều người, bữa cơm nhanh chóng được bày biện tươm tất.
Cả gia đình họ Chu và gia đình họ Lý ngồi quây quần bên bàn ăn, khung cảnh ấm cúng hệt như một đại gia đình.
Trong bữa ăn, Chu Văn Bác vô thức gắp thức ăn cho Từ Tú Liên. Gắp xong, ông mới sực tỉnh nhận ra hành động của mình, nhưng đồ ăn đã trao đi thì làm sao thu lại được nữa.
Trương Mỹ Liên và Lý Quốc Bang đều tinh ý nhận ra, nhưng họ chỉ giả vờ không thấy, khéo léo chuyển sang một chủ đề khác.
Thế là chuyện nhỏ đáng yêu này coi như được bỏ qua.
Sau bữa ăn, Chu Văn Bác và ông cụ Chu nán lại trò chuyện thêm một lúc với gia đình họ Lý rồi mới cáo từ ra về.
"Haiz, không có đồng chí Tú Liên, bố thấy trống vắng lạ thường."
Về đến nhà, ông cụ Chu nhìn căn phòng bỗng dưng trống trải, liền cố tình thở dài thườn thượt với con trai.
Chu Văn Bác mím môi cười bất lực: "Bố à, trước đó bố đâu có nói thế."
"Lúc trước và bây giờ làm sao có thể giống nhau được chứ?"
Ông cụ Chu tức đến mức trừng mắt nhìn con trai.
Ông nói vậy là vì ai cơ chứ? Chẳng lẽ thằng con trai này còn không hiểu ra sao!
"Đừng tưởng bố không biết con có ý với Tú Liên nhé, bố già rồi nhưng mắt bố vẫn tinh tường lắm đấy!"
Ông cụ Chu nói toạc móng heo ra, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn thẳng vào Chu Văn Bác.