Cậu lính trẻ vừa mang cơm về phòng bệnh, thấy Giản Vân Đình đang ngồi thẳng trên giường thì thốt lên kinh ngạc. Cậu vội đặt hộp cơm xuống bàn cạnh giường, rồi nhanh chóng sấn đến bên anh, như thể vẫn không tin vào mắt mình.
Giản Vân Đình không nhận ra người lính trẻ trước mặt, nhưng anh có thể cảm nhận được người này không hề có ý định xấu xa nào với mình.
Ngay khi tỉnh lại, anh đã nhanh chóng xác định khu vực xung quanh mình hoàn toàn an toàn.
"Để tôi đi gọi bác sĩ Tiêu đến!"
Cậu lính trẻ vừa dứt lời đã định quay người ra ngoài.
"Chờ đã."
Giản Vân Đình đột nhiên lên tiếng gọi lại, giọng anh khàn đặc.
"Có việc gì cần sao, Đoàn trưởng?"
Người lính trẻ vốn rất kính trọng Giản Vân Đình, nghe anh nói vậy liền khựng lại, quay người về phía anh.
Ánh mắt Giản Vân Đình đổ dồn lên người lính trẻ, sắc bén, quan sát kỹ lưỡng, như muốn nhìn xuyên thấu con người trước mặt.
Cậu lính trẻ bỗng nhiên cảm thấy mình như đang đối diện với một nhân vật tầm cỡ, bất giác đứng thẳng người hơn.
"Bây giờ là khi nào?"
"Bây giờ là ngày 27 tháng 12, anh đã hôn mê tròn một tuần rồi."
Giản Vân Đình cau mày, anh cảm thấy có gì đó không đúng kể từ lúc mình tỉnh lại.
Cơ thể này không phải của anh, như thể trẻ lại mấy chục tuổi, những bệnh tật và vết thương cũ dường như cũng biến mất một cách khó hiểu.
"Nói rõ hơn, là năm nào?"
Khi Giản Vân Đình giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh trông thật đáng sợ, toát ra uy nghi của một người nhiều năm ở vị trí cao, khiến cậu lính trẻ không hề lạ lẫm mà nghiêm túc đáp lời: "Báo cáo Đoàn trưởng, hiện tại là năm 1985!"
Năm 1985!
Giản Vân Đình bỗng hít vào một hơi lạnh, đồng tử giãn rộng, kinh ngạc tột độ!
Anh vốn không tin vào những chuyện thần bí, nhưng giờ đây, anh buộc phải tin!
Giản Vân Đình nhớ rõ mồn một sự đau đớn khủng khiếp từ vụ tai nạn xe, toàn bộ xương cốt trong người như bị nghiền nát, ý thức anh dần tan biến.
Khi vừa tỉnh lại, anh còn ngạc nhiên, không hiểu phép màu y học nào lại có thể cứu sống anh.
Hóa ra, anh đã quay trở lại hơn hai mươi năm về trước!
Dù đang đối mặt với chuyện khó tin đến nhường nào, trên khuôn mặt Giản Vân Đình vẫn không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Cậu lính trẻ thấy Giản Vân Đình vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng không dám nói gì thêm.
"Cậu đi gọi bác sĩ vào đây đi."
Giản Vân Đình nhớ lại rằng, trước khi anh gặp tai nạn, anh đã không còn giữ chức vụ đoàn trưởng. Nhưng qua cách người lính gọi, anh có thể xác định được vị trí hiện tại của mình, chỉ là còn nhiều điều anh cần nhớ lại rõ ràng.
Thế nhưng, có lẽ bây giờ anh không cần phải vội vã.
Người phụ nữ kia, vốn chưa bao giờ bận tâm đến sống c.h.ế.t của anh, cũng chẳng mấy bận lòng liệu anh có trở về nhà hay không.
Cậu lính trẻ rời đi để gọi bác sĩ.
Giản Vân Đình ngồi một mình trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào những dòng suy nghĩ miên man của riêng mình.
Anh không biết vì lẽ gì mà mình lại được quay trở lại đây.
Hay chăng, chính cái c.h.ế.t đã mang anh trở lại?
Nhưng nếu việc c.h.ế.t đi rồi có thể quay trở lại là sự thật, thì thế giới này chẳng phải sẽ đảo lộn hết sao?
Anh không hiểu tại sao, nhưng luôn cảm thấy mình đã quên mất một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Mỗi khi cố nhớ lại, đầu anh lại đau nhức kinh khủng.
Chẳng lẽ đây là di chứng của chấn thương sọ não?
Giản Vân Đình cũng chẳng thể biết rõ, chỉ đành chờ bác sĩ đến kiểm tra.
Tin tức Giản Vân Đình tỉnh lại nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện quân đội.
Rất nhiều người lính dưới quyền anh muốn vào thăm, nhưng đều bị Tiêu Nhã kiên quyết cản lại.
"Hiện giờ điều Đoàn trưởng Giản cần nhất lúc này là yên tĩnh nghỉ ngơi, mọi người tạm thời không nên làm phiền."
Tiêu Nhã đứng ở cửa phòng, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Bác sĩ đã nói vậy, không ai dám xem nhẹ tình trạng sức khỏe của Giản Vân Đình, chỉ đành để lại những món quà thăm hỏi trước cửa rồi lặng lẽ rời đi.