Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 424

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chìm trong màn đêm thăm thẳm, rạng sáng chưa kịp hé.

Cô nằm xuống giường một lần nữa, nhưng vì nỗi kinh hoàng từ cơn ác mộng đó, cô ngủ rất chập chờn, không sao chợp mắt nổi.

"Đoàn trưởng, sao anh dậy sớm vậy ạ?"

Vương Hổ mang bữa sáng đến cho Giản Vân Đình, nghĩ rằng giờ này anh vẫn còn đang ngủ, nhưng vừa mở cửa đã thấy anh dựa vào giường, tay lật giở tờ báo buổi sáng.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, đôi mắt đen láy của anh lướt qua, khiến người đối diện cảm thấy áp lực tột độ.

"Thói quen thôi."

Giản Vân Đình đáp cụt lủn.

"Đoàn trưởng Giản, tôi muốn chính thức gửi lời cảm ơn đến anh. Nếu không có anh ra tay cứu giúp, chắc chắn tôi đã bỏ mạng giữa làn đạn rồi."

Vương Hổ từ lâu đã muốn cảm ơn Giản Vân Đình trực tiếp. Khi nghe tin anh tỉnh dậy vào ngày hôm qua, cậu ấy đã kích động đến mức suýt thì ngất đi, nhưng vì Tiêu Nhã không cho ai làm phiền Giản Vân Đình nên cậu ấy không thể đến thăm được.

"Hãy cố gắng nâng cao năng lực bản thân. Trải qua thêm vài phen sinh tử nữa, cậu sẽ cứng cáp hơn."

Giản Vân Đình nhớ Vương Hổ, vì ở kiếp trước, anh cũng từng cứu sống cậu ta.

Vương Hổ là người rất nỗ lực, sau này đã gặt hái nhiều thành tích và giữ được một vị trí đáng kể. Điều đáng quý nhất là cậu ấy không bao giờ quên lý tưởng ban đầu.

Họ trò chuyện được một lúc, nhưng chủ yếu là Vương Hổ kể lể, còn Giản Vân Đình thì lắng nghe.

Vương Hổ còn có nhiệm vụ khác, không tiện nán lại quá lâu, nên sớm đã rời đi.

Sau khi Vương Hổ rời đi, cửa phòng bệnh lại lần nữa vang lên tiếng gõ.

"Vào đi."

Lần này đến là chính ủy Vương. Theo sau ông là một cô gái đang cúi đầu đi vào — không ai khác ngoài Vương Mạn Ni.

Chính ủy Vương lộ vẻ bất đắc dĩ: "Vân Đình, tôi nghe tin cậu đã tỉnh nên đến thăm. Cháu gái tôi cũng nghe tin và cứ một mực đòi theo, tôi đành phải dẫn nó đến đây, cậu đừng để ý nhé."

Ông nhắc lại chuyện lần trước Giản Vân Đình công khai trách mắng Vương Mạn Ni, sợ anh để bụng nên vội vàng giải thích.

Vương Mạn Ni cẩn thận quan sát Giản Vân Đình, ánh mắt có phần khác lạ.

Giản Vân Đình không nhớ giữa họ có bất kỳ mâu thuẫn nào, nhưng anh lại rõ ràng nhớ rằng mình chỉ gặp Vương Mạn Ni về sau, và phải đến lúc đó hai người mới thực sự quen biết.

Theo lẽ thường, cô ta không nên biết đến anh vào thời điểm này, và một người bình thường cũng sẽ chẳng quan tâm một người xa lạ đến mức đó.

Giản Vân Đình trầm ngâm suy nghĩ, gần như ngay lập tức đã xâu chuỗi được nhiều điều bất thường.

Anh không hề để lộ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu với chính ủy Vương.

Chính ủy Vương đặt những món quà mang theo lên bàn, rồi trò chuyện với Giản Vân Đình vài câu.

Vương Mạn Ni đứng một bên lặng lẽ quan sát, không nói câu nào, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cô ta luôn có cảm giác Giản Vân Đình trước mặt mình thật quen thuộc...

Cảm giác này kéo dài mãi đến khi Vương Mạn Ni và chính ủy Vương rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng cô ta không sao nghĩ ra lý do, đành tạm thời chôn giấu sự phát hiện này vào sâu trong lòng.

Sau khi hai người rời đi, Giản Vân Đình lấy một cây bút, nhanh chóng ghi lại những điểm kỳ lạ mà anh đã nhận thấy. Trên tờ giấy, tên Vương Mạn Ni còn được khoanh tròn và đánh dấu hỏi to đùng.

Nhưng vừa viết xong, anh không chút do dự xé nát mảnh giấy trong tay, ném thẳng vào thùng rác.

Những điều này chỉ cần ghi nhớ trong đầu là đủ, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ dấu vết nào cho người khác biết được.

Lý Văn Thư sau một đêm trằn trọc không ngủ ngon, sáng hôm sau thức dậy, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về Giản Vân Đình.

Thế nhưng cô vẫn đến cửa hàng quần áo. Vừa bước đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào từ bên trong vọng ra.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 424