Giản Vân Đình vừa mở mắt đã thấy ngay gương mặt của Tiêu Nhã.
"Anh tỉnh rồi! Vừa rồi anh đột ngột ngất xỉu, đầu anh có khó chịu không?"
Tiêu Nhã quan tâm hỏi han, ân cần đỡ Giản Vân Đình ngồi dậy từ giường bệnh.
Giản Vân Đình lắc đầu: "Vừa rồi đau một trận, giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."
Tiêu Nhã thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô ta lại rơi vào khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Giản Vân Đình, cô ta không kìm được mà hỏi thẳng điều mình muốn biết nhất.
"Đoàn trưởng Giản, nghe nói anh bị kích động khi nghe nhắc đến người yêu nên mới ngất xỉu, tôi... tôi muốn hỏi tình cảm của hai người thế nào?"
Tiêu Nhã biết câu hỏi này rất không thích hợp, nhưng cô ta không còn cách nào khác, cô ta thực sự không muốn từ bỏ!
Cô ta nhìn chằm chằm vào Giản Vân Đình, không bỏ qua bất cứ biểu hiện nhỏ nào trên khuôn mặt anh.
Giản Vân Đình nhắm mắt lại. Khi nghĩ đến Lý Văn Thư, trái tim anh hơi nhói đau, giọng anh buốt giá: "Không tốt."
Chỉ hai từ thôi nhưng mắt Tiêu Nhã lập tức sáng bừng lên.
Cô ta không nghĩ rằng Giản Vân Đình sẽ nói dối. Nếu anh nói không tốt, thì có lẽ thực sự rất tệ.
Xem ra người yêu của anh cũng không xuất sắc gì mấy, nếu không đã chẳng đến mức không thể làm cho anh hài lòng.
Một sự tự mãn khó tả trỗi dậy trong lòng Tiêu Nhã. Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô ta không ở lại phòng bệnh của Giản Vân Đình lâu. Sau khi dặn dò anh nghỉ ngơi thật tốt, cô ta liền rời đi.
Sau khi Tiêu Nhã rời đi, Giản Vân Đình bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại của mình và Lý Văn Thư.
Kiếp trước, hai người đã kết hôn. Không biết kiếp này có xảy ra biến cố gì không mà anh chỉ mới nộp báo cáo kết hôn.
Giản Vân Đình phát hiện mình không thể nào nhớ lại. Mỗi khi cố gắng nghĩ đến, đầu anh lại đau dữ dội.
Nhưng trong sâu thẳm lòng anh, Lý Văn Thư vẫn là người phụ nữ luôn khiến anh đau khổ.
Ánh mắt anh trầm xuống, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để mọi chuyện lặp lại thêm một lần nào nữa.
Ở bên này, Lý Văn Thư đang ở cửa hàng quần áo cùng với Trương Tĩnh Mỹ và Lý Đa Mỹ để bán hàng.
Hứa Thu mang chiếc áo mà Sở Phiên tặng đến.
"Văn Thư, chiếc áo này là mua ở cửa hàng của các cô, tôi muốn hỏi giá của nó là bao nhiêu?"
Lý Văn Thư vừa nhìn đã nhận ra đây là chiếc áo mà người đàn ông trẻ lạ mặt đã mua hôm qua, không khỏi kinh ngạc nhìn Hứa Thu: "Hứa Thu, sao chiếc áo này lại ở chỗ cô?"
Hứa Thu có chút ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: "Đây là đồ mà bạn trai tôi tặng."
Lý Văn Thư nhanh chóng hiểu ra, cô cũng rất bất ngờ, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Người đàn ông rộng rãi hôm qua hóa ra lại chính là bạn trai của Hứa Thu!
"Chiếc áo này có giá ba trăm năm mươi đồng."
Lý Văn Thư nhớ lại và báo giá cho Hứa Thu.
"Đắt thế!"
Hứa Thu nghe giá mà choáng váng. Chiếc áo này bằng gần nửa năm lương của cô ấy.
Cô ấy mím môi, cảm ơn Lý Văn Thư rồi chuẩn bị rời đi.
"Tại sao cô lại nghĩ đến việc đến đây hỏi giá?"
Lý Văn Thư gọi cô ấy lại, tò mò hỏi.
Hai người cũng đã khá quen thuộc, Hứa Thu cũng coi Lý Văn Thư như một người bạn, thở dài nói: "Chúng tôi vẫn chưa kết hôn, tôi không muốn nợ anh ấy quá nhiều, chiếc áo này quá đắt..."
Qua lời kể của Hứa Thu, Lý Văn Thư mới biết khoảng cách gia đình của hai người khá lớn, sự khác biệt về kinh tế không cân xứng lắm.
Nhưng cô ấy không ngờ Hứa Thu lại là một cô gái kiên cường đến vậy, không muốn nợ nần bất kỳ điều gì.
Lý Văn Thư suy nghĩ một lát rồi khuyên nhủ: "Cô đừng nghĩ như vậy, cảm thấy mình nợ anh ấy nhiều. Hai người vốn là người yêu, tặng quà cho nhau là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, bạn trai cô tặng quà không phải vì muốn cô trả lại, mà là vì người anh ấy tặng là cô. Nếu cô cứ nghĩ như vậy, chẳng phải sẽ làm tổn thương anh ấy sao?"