Thì ra là muốn "mượn hoa dâng Phật", đem lòng thành tặng cho bạn gái.
Lý Văn Thư khẽ cười, "Chuyện này đơn giản thôi mà. Mai em làm thêm một phần cho Tĩnh Mỹ, rồi anh mang qua cho cô ấy là được."
" Nhưng anh đã nói với cô ấy là tự tay mình làm, em đừng có tiết lộ đấy nhé."
Lý Minh Hạ đưa tay gãi đầu, gương mặt khẽ ửng đỏ.
Lý Văn Thư bật cười thành tiếng. "Được rồi, được rồi, em sẽ giữ bí mật."
Cô chưa bao giờ nghĩ anh trai mình hóa ra lại sĩ diện đến thế.
Lý Minh Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiện thể nói thêm: "Vài ngày tới anh sẽ có chuyến công tác sang thành phố lân cận, em có muốn anh mang về mẫu quần áo nào không?"
"Mai em sẽ ghé cửa hàng xem qua, rồi báo cho anh sau."
Lý Văn Thư không muốn tự mình đi sang thành phố lân cận, nhưng lại không yên tâm lắm với gu thẩm mỹ của anh trai mình. Thế nên, cô quyết định ngày mai sẽ cử một người ở cửa hàng đi cùng anh.
Sáng hôm sau, Lý Văn Thư dậy sớm làm bánh trứng muối, rồi mang chúng đến cửa hàng đưa cho Trương Tĩnh Mỹ. "Anh trai tôi tự tay làm đó, bảo tôi mang đến cho cậu nếm thử."
Trương Tĩnh Mỹ nháy mắt, cười tủm tỉm: "Văn Thư à, cậu đừng đóng kịch nữa, tôi biết thừa từ lâu rồi, món này chắc chắn không phải do Minh Hạ làm đâu."
Xem ra Lý Minh Hạ đã tự để lộ sơ hở rồi, vậy thì cô cũng chẳng trách được.
Lý Văn Thư bật cười thành tiếng, thẳng thắn thừa nhận: "Sao cậu lại biết được hay vậy?"
" Tôi biết anh ấy làm gì có cái tay nghề khéo léo đó."
Trương Tĩnh Mỹ mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện lên trên má. "Dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã mang món điểm tâm này đến cho tôi sớm như vậy."
"Đa Mỹ, chị cũng nếm thử xem sao."
Trương Tĩnh Mỹ thấy Lý Đa Mỹ đang đứng cạnh, tiện tay đưa cho cô một cái bánh trứng muối.
Lý Đa Mỹ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi đưa bánh vào miệng. Mùi vị ngọt thơm lập tức làm cô sững sờ. Cô không nghe rõ đoạn đối thoại trước đó của hai người, chỉ loáng thoáng nghe thấy tên Lý Minh Hạ, nên cứ ngỡ món này là do anh ấy tự tay làm.
"Thật sự rất ngon!"
Lý Đa Mỹ thầm đánh giá, trong lòng chợt nảy sinh chút ngưỡng mộ Trương Tĩnh Mỹ, vì cô ấy có một người bạn trai chu đáo như Lý Minh Hạ.
Ba người họ trò chuyện chưa được bao lâu thì cửa hàng bắt đầu có khách ra vào tấp nập, ai nấy đều bận rộn.
Đến trưa, Trương Tĩnh Mỹ bắt đầu thấy hơi choáng váng. Lý Văn Thư nhìn thấy môi cô tái nhợt, cảm giác có điều gì đó không ổn, liền bảo cô nghỉ ngơi một lát.
"Tĩnh Mỹ, cậu sao thế? Trông cậu không ổn chút nào. Có cần đi khám bác sĩ không?"
Lý Văn Thư lo lắng nhìn Trương Tĩnh Mỹ, sắc mặt cô ấy thực sự kém.
"Không sao đâu, chỉ là tôi đến tháng thôi, lần nào cũng vậy mà."
Trương Tĩnh Mỹ cố gắng gượng đứng dậy. Khi còn nhỏ cô ấy từng bị ngã xuống nước, có lẽ vì thế mà để lại di chứng, nên khi lớn lên, mỗi lần đến chu kỳ kinh nguyệt đều đau đớn không chịu nổi.
"Hay là cậu về nhà nghỉ ngơi vài hôm đi, cửa hàng dạo này cũng không quá bận rộn đâu."
Lý Văn Thư hiểu ra vấn đề, nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy vì không thể giúp gì cho Trương Tĩnh Mỹ.
Trương Tĩnh Mỹ thực sự đau đến mức không còn sức khách sáo với Lý Văn Thư, chỉ gật đầu đồng ý.
Lý Minh Hạ lúc này có lẽ đang bận giúp người khác sửa điện, Lý Văn Thư không tìm anh ấy. Thay vào đó, cô nhờ Lý Đa Mỹ và Từ Tú Liên trông chừng cửa hàng một lát, rồi tự mình đưa Trương Tĩnh Mỹ về nhà.
Trước khi rời đi, cô cẩn thận pha một bát trứng đường đỏ rồi đặt cạnh giường, đợi Trương Tĩnh Mỹ nằm xuống yên vị cô mới an tâm rời đi.
Cô vốn định sắp xếp để Trương Tĩnh Mỹ và Lý Minh Hạ cùng đi công tác ở thành phố lân cận. Dù sao hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu, cũng có thể nhân dịp này để tình cảm thêm gắn kết, vừa làm việc vừa tiện thể thăm thú thành phố.
Nhưng giờ đây, kế hoạch đã không thành. Trương Tĩnh Mỹ không khỏe, Lý Văn Thư không thể nào ép cô ấy phải đi làm việc được.
Còn Từ Tú Liên thì lớn tuổi rồi, không muốn đi xa. Lý Văn Thư đành để Lý Đa Mỹ đi thay.