"Anh Sở Phiên, ngày mai em muốn đến bưu điện để làm vài thủ tục, nhưng có vài chỗ em chưa hiểu lắm, không biết em có thể nhờ anh giúp một tay được không?"
Giản Tâm Nhu ngước mắt nhìn Sở Phiên. Đối với cô ta, người đàn ông trước mặt quả là một lựa chọn khá ổn: không chỉ có gia thế tốt, mà ngoại hình cũng rất hợp với thị hiếu của cô ta.
"Được thôi, mai cô cứ ghé."
Sở Phiên nghĩ đến chuyện Giản Tâm Nhu đã giúp mình hôm nay, liền vui vẻ đồng ý, cũng không bận tâm đến cách xưng hô của cô ta.
Giản Tâm Nhu khẽ cúi đầu, nụ cười thoáng hiện đầy ý nhị. Hai người cùng nhau trở về khu tập thể.
Vừa về đến nhà, Giản Tâm Nhu đã thấy Thường Phụng chờ sẵn.
"Tâm Nhu, mấy hôm nay sao cậu không tìm mình vậy?"
Giọng Thường Phụng có chút trách móc. Đây không phải lần đầu cô ta ghé nhà Giản Tâm Nhu, nhưng lần nào cũng phải trầm trồ trước sự tiện nghi ở đây.
Trong lòng cô ta thầm ghen tị với gia thế của Giản Tâm Nhu, nhưng vì mối quan hệ giữa hai người, cô ta chưa bao giờ để lộ điều đó.
Đôi mắt Giản Tâm Nhu thoáng hiện vẻ chán ghét. Thường Phụng giờ đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì, cô ta không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ này nên cũng chẳng bận tâm tìm gặp.
Nhưng dù sao, vẻ ngoài thì vẫn phải làm cho tròn.
Giản Tâm Nhu bước tới một bước, nắm lấy tay Thường Phụng, tiện tay với lấy hộp điểm tâm trên bàn, đưa cho cô ta: "Phụng Phụng à, dạo này mình bận tối mắt tối mũi luôn. Sắp Tết rồi, mình phải phụ gia đình chuẩn bị nên không có thời gian qua tìm cậu."
Thường Phụng nhìn thấy hộp điểm tâm tinh xảo, mắt sáng rỡ, vội vàng cầm một miếng đưa vào miệng. Vị ngọt ngào tan chảy trong miệng khiến cô ta ăn ngấu nghiến, dường như bị bỏ đói từ lâu.
Đúng là đồ nhà quê! Giản Tâm Nhu thầm nghĩ.
Giản Tâm Nhu thấy cảnh này liền khẽ nhíu mày, nhưng không hé răng nửa lời.
"Mẹ tôi dạo này nằm viện, tôi cũng chẳng biết bà thế nào rồi."
Sau khi đánh chén xong hộp điểm tâm, Thường Phụng mới rầu rĩ kể lể với Giản Tâm Nhu.
Trước đây cô ta chẳng để tâm, nhưng mấy ngày nay không có mẹ quán xuyến, cô ta đến một bữa cơm nóng hổi cũng chẳng có. Bố Thường không biết nấu ăn, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ Thường lo toan, thế nên mấy hôm nay nhà cửa cũng loạn hết cả.
Nhưng Thường Phụng lại làm như thể không nhìn thấy, cô ta chẳng muốn động chân động tay dọn dẹp.
Ở nhà chán quá, cô ta mới chạy sang tìm Giản Tâm Nhu, dù sao Giản Tâm Nhu cũng nhiều trò hay ho, lại còn có thể rủ cô ta đi chơi đó đây.
Giản Tâm Nhu suy nghĩ một lúc, rồi dịu dàng an ủi Thường Phụng: "Phụng Phụng, mấy hôm nữa mình sẽ ghé tìm cậu, dạo này mình bận chút việc."
Thường Phụng có chút hụt hẫng, nhưng Giản Tâm Nhu lại tiện tay gom hết số điểm tâm còn lại trên bàn, đưa cho cô ta.
"Cậu mang hết về ăn đi, mình thấy cậu thích mê món này."
Đúng là "miếng ăn là miếng tồi tàn", Thường Phụng liền không còn cảm thấy khó chịu, vui vẻ mang đồ về.
Nhìn bóng lưng khuất dần của Thường Phụng, Giản Tâm Nhu nheo mắt, lạnh lùng nhếch khóe môi.
Đúng lúc này, ba đứa trẻ cũng về đến nhà.
Chúng nô đùa chạy về, Trịnh Thanh Thanh mải ngoái đầu nhìn phía sau, hoàn toàn không để ý người đang đứng phía trước, thế là đ.â.m sầm vào Giản Tâm Nhu!
Giản Tâm Nhu bị đ.â.m phải, lảo đảo lùi lại một bước. Trịnh Thanh Thanh trông gầy yếu, nhưng không ngờ lại va vào mạnh như một quả pháo nhỏ, khiến bụng cô ta nhói lên.
Càng nhìn ba đứa trẻ với đôi tay lấm lem, sắc mặt Giản Tâm Nhu càng lúc càng khó coi. Nghĩ đến đôi tay bẩn đó vừa chạm vào mình, trong lòng cô ta trào lên một cơn tức giận vô cớ.
"Chạy cái gì mà chạy, phía sau có ma đuổi theo mấy đứa chắc?"