Tuy nhiên, Trịnh Thanh Thanh cùng hai anh em kia vẫn ghi thù. Bọn chúng đã sớm muốn cho Giản Tâm Nhu một bài học, và sự việc lần này chính là giọt nước tràn ly, hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa tức giận trong lòng chúng.
Nửa đêm, Trịnh Thanh Thanh lén lút ra khỏi phòng của Giản Đa Noãn, gặp mặt Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân.
"Đã nghĩ ra cách nào chưa? Cô ta thật sự quá đáng, chẳng qua chỉ là con gái nhà họ Giản, không có cái danh đó thì cô ta chẳng là cái thá gì cả!"
Ánh mắt Trịnh Thanh Thanh hằn rõ vẻ chán ghét, nhớ lại thái độ kiêu căng của Giản Tâm Nhu buổi chiều.
"Con gái út của nhà họ Giản còn bị chúng ta xoay như chong chóng trong lòng bàn tay, cô ta thì tính sao." Trịnh Văn Cường nói với giọng khinh thường.
"Cô ta thích nhất là chiếc váy trắng đó đúng không? Chúng ta sẽ làm thế này..." Trịnh Văn Bân cười lạnh, ghé sát vào tai hai người kia thì thầm to nhỏ.
"Chị không làm chuyện này đâu, chị sẽ giúp các em canh gác." Trịnh Thanh Thanh dù sao cũng là con gái, vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt.
Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường cũng không để ý, gật đầu rồi lén lút chạy ra sân, lấy chiếc váy trắng của Giản Tâm Nhu.
Trịnh Thanh Thanh đứng ở ngoài sân nhìn hai người hành động. Một loạt tiếng động lén lút khẽ vang lên.
Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân thắt lại dây quần, liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Thanh, rồi cùng phát ra tiếng cười khúc khích.
Sáng hôm sau, Giản Tâm Nhu nhớ đến chuyện phải đến bưu điện, thức dậy đi ra ngoài kiểm tra chiếc váy trắng của mình.
Kết quả phát hiện váy vẫn chưa khô, mặc dù không hài lòng nhưng cô ta cũng đành chấp nhận. Dạo này trời lạnh quá, phơi đồ mãi cũng không khô.
Không hiểu sao tay cô ta lại có mùi lạ, Giản Tâm Nhu liền đi rửa tay, thay bộ váy màu hồng nhạt, trang điểm tỉ mỉ rồi đi đến bưu điện.
"Anh Sở Phiên!" Giản Tâm Nhu vừa nhìn thấy Sở Phiên, ngay lập tức nhận ra anh vì vóc dáng cao ráo, điển trai, nổi bật giữa đám nhân viên.
Giọng cô ta dịu dàng, như thể có thể vắt ra nước.
"Cô muốn làm thủ tục gì?" Sở Phiên ở vị trí quản lý, mặc dù không trực tiếp xử lý công việc này, nhưng anh vẫn rất thành thạo các nghiệp vụ liên quan.
Giản Tâm Nhu vốn chỉ là kiếm cớ để gặp anh, cô ta cố tình chọn một thủ tục rắc rối và tốn thời gian nhất, định sau khi hoàn tất sẽ mời Sở Phiên đi ăn để cảm ơn.
Nhưng không ngờ Sở Phiên nhận lấy giấy tờ rồi đi mất, Giản Tâm Nhu phải chờ đợi cả buổi sáng.
Sở Phiên khi làm việc thì tập trung hoàn toàn, chỉ khi nào cần Giản Tâm Nhu ký tên hay cung cấp chứng từ thì mới gọi cô ta.
Giản Tâm Nhu không ngờ mọi việc lại đi theo hướng này, đứng trong sảnh mà chân cô ta mỏi nhừ, lòng đầy hối hận.
Buổi sáng nhàm chán cứ thế kéo dài, cô ta vội vàng ra khỏi nhà, không ăn sáng, giờ đây bụng đã đói meo.
Cuối cùng hoàn tất thủ tục, Giản Tâm Nhu liền đề nghị mời Sở Phiên: "Anh Sở Phiên, anh đã giúp em rất nhiều, em muốn mời anh đi ăn cơm, có được không ạ?"
Không ngờ, Sở Phiên gần như không nghĩ ngợi gì, từ chối ngay lập tức: "Phục vụ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi, cơ quan có nhà ăn, không cần phiền cô."
Giản Tâm Nhu ngẩn người, mọi chuyện sao khác hẳn so với dự tính của cô ta vậy chứ?
Cô ta cố kìm nén cảm xúc, chớp chớp đôi mắt to, giọng mềm mỏng hơn: "Anh Sở Phiên, nhưng em thực sự muốn cảm ơn anh mà, anh đồng ý đi..."
"Trước đó cô cũng đã giúp tôi mà, không cần phải phiền phức tốn kém vậy đâu." Sở Phiên từ chối một cách lịch sự. Anh vẫn thường ăn trưa tại nhà ăn của cơ quan khi làm việc.