Tuy nhiên, Tiêu Nhã cũng không biết phải làm gì tiếp theo...
Không muốn chôn chân mãi trong phòng, Tiêu Nhã quyết định ra sân tản bộ một chút. Ở đây cô ta chẳng quen biết ai, ai nấy đều vội vã với công việc riêng. Khi thấy cô ta, những người lướt qua chỉ thoáng nhìn một cái, chẳng mấy ai bận tâm, thậm chí còn ngỡ cô ta là bà con xa đến thăm ai đó.
Nhưng Giản Tâm Nhu lại tình cờ bắt gặp Tiêu Nhã bước ra từ nhà Giản Vân Đình, lập tức nhận ra ngay đây là người phụ nữ mà anh Vân Đình đưa về. Cô ta nheo mắt, đoạn sải bước đến trước mặt Tiêu Nhã: "Chị ơi, chị là vị bác sĩ cùng anh Vân Đình về đây phải không ạ?"
Tiêu Nhã nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Giản Tâm Nhu, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác cảnh giác, đinh ninh đây lại là một đối thủ khác nhắm vào Giản Vân Đình. Cô ta khẽ cau mày, định bụng giữ vẻ mặt lạnh nhạt thì chợt nghe Giản Tâm Nhu tiếp lời: "Chị thật xinh đẹp, nếu chị là chị dâu của em thì hay biết mấy."
Nghe thấy câu này, Tiêu Nhã sững người, không kịp phản ứng. Sau khi tiêu hóa được hàm ý sâu xa bên trong, cô ta không thể không thốt lên hỏi: "Em là em họ của Giản Vân Đình sao?"
Giản Tâm Nhu gật đầu xác nhận, ánh mắt tĩnh lặng nhưng kín đáo dò xét Tiêu Nhã. Cô ta nghe nói đây là một bác sĩ, điều kiện gia đình cũng thuộc loại tốt. Tính tình chắc hẳn kiêu ngạo. Huống hồ, bất kể vì lý do gì, một khi đã chọn đến nhà họ Giản ở nhờ, thì trong lòng cô ta ắt hẳn phải có Giản Vân Đình.
Quả nhiên, cô ta đoán không sai. Sau khi cố tình buông những lời đó, nét mặt vốn lạnh lùng của Tiêu Nhã lập tức biến đổi.
"Sao em lại nói như vậy?" Cuối cùng Tiêu Nhã cũng không nhịn được mà hỏi. Sự công nhận từ một người nhà họ Giản khiến ngọn lửa hy vọng trong lòng cô ta càng thêm bùng cháy dữ dội, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ kiêu sa.
Giản Tâm Nhu cố tình lấy tay che miệng, lộ ra vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi chị, em lỡ lời, không nên nói như vậy. Lỡ để người ngoài biết, danh tiếng của chị sẽ bị ảnh hưởng mất."
Những lời này khiến Tiêu Nhã càng thêm sốt ruột, linh cảm có những bí mật cô ta chưa hề hay biết. Cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội vàng để tìm hiểu thêm về Giản Vân Đình. Dù cô ta và Giản Vân Đình đã có một thời gian cùng làm việc trong bệnh viện, nhưng mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở bác sĩ và bệnh nhân. Giản Vân Đình chưa từng hé lộ thông tin cá nhân nào, phần lớn những gì cô ta biết đều là do tự mình dày công tìm hiểu.
Lúc này, cô ta đâu còn bận tâm chuyện danh tiếng hay không danh tiếng. Hơn nữa, những lời Giản Tâm Nhu nói lại vừa khéo chạm đúng vào lòng tự tôn của cô ta: Cô ta và Giản Vân Đình mới thực sự là một cặp trời sinh!
"Em cứ nói đi, chị không giận đâu." Tiêu Nhã ánh mắt dịu hẳn đi nhìn Giản Tâm Nhu, càng nhìn càng thấy cô gái này thật đáng yêu, dễ mến.
"Vậy thì em nói nhé..." Giản Tâm Nhu cố tình tỏ vẻ ngập ngừng, lưỡng lự nhìn Tiêu Nhã vài lượt. Khi thấy Tiêu Nhã đã hoàn toàn lọt vào tròng, cô ta mới bắt đầu nói: "Lý Văn Thư không phải là người dễ hòa hợp đâu. Chắc chị cũng đã gặp cô ấy rồi nhỉ? Em chỉ không muốn chị bị cô ấy làm khó dễ, nên mới dám nói ra những điều này thôi..."
Cô ta thao thao bất tuyệt những lời bịa đặt, cố ý gieo rắc sự ác cảm của Tiêu Nhã về Lý Văn Thư. Cuối cùng còn thêm vào một câu: "Chị Tiêu Nhã, em cũng chẳng muốn thấy anh Vân Đình phải miễn cưỡng ở bên một người mà anh ấy không yêu thương thật lòng. Em thực lòng nghĩ, chị và anh ấy mới là xứng đôi vừa lứa nhất..."
Tiêu Nhã làm việc ở bệnh viện, cô ta không có nhiều mưu mẹo, rất dễ dàng bị Giản Tâm Nhu dẫn dắt. Hơn nữa, cô ta không thể cưỡng lại sự ủng hộ mà cô gái này dành cho mình, khuôn mặt trắng nõn cũng thoáng đỏ hồng. "Tâm Nhu, thật ra chị cũng có tình cảm với anh Vân Đình, nhưng anh ấy không có ý đó."