Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 483

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Ai mà chẳng muốn có quần áo mới diện đi thăm bà con họ hàng dịp Tết để thêm phần tươm tất, sáng sủa hơn? Phần lớn mọi người đều có suy nghĩ như vậy, nên Lý Văn Thư bán được thêm kha khá đồ.

Khi cô vừa khóa cửa tiệm, chuẩn bị cùng Từ Tú Liên và Lý Đa Mỹ ra về thì Chu Văn Bác bất ngờ xuất hiện.

Vừa nhìn thấy ông, Lý Văn Thư đã đoán ngay là ông đến tìm Từ Tú Liên. Thế là, cô nhanh chóng kéo Lý Đa Mỹ rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người lớn.

Hai cô con gái đã rời đi, Từ Tú Liên đứng đó một mình, ánh mắt chạm vào Chu Văn Bác. Trong lòng bà thấu hiểu hai đứa trẻ đang cố tình tạo không gian riêng tư cho mình và ông. Điều này khiến bà không khỏi có chút ngượng ngùng.

"Sắp đến Tết rồi, nhà em còn cần sắm sửa thêm thứ gì không?"

Chu Văn Bác vừa mở lời đã thể hiện ý muốn sắm sửa đồ đạc cho nhà Từ Tú Liên.

"Không cần đâu, nhà em cũng chẳng thiếu thốn gì. Ông cụ nhà anh mấy ngày nay vẫn khỏe mạnh chứ?"

Từ Tú Liên vội xua tay, rồi nhớ đến sức khỏe của bố ông nên quan tâm hỏi han.

"Bố tôi vẫn khỏe re, mấy ngày nay cứ nhắc mãi mấy món ăn em làm. Tôi có thử học vài món từ em mà vẫn chưa thể làm ra hương vị giống vậy."

Chu Văn Bác bật cười, giọng nói pha chút hài hước khiến Từ Tú Liên cũng không nén được mà cười theo.

Những ngày qua, Chu Văn Bác bận rộn xử lý công việc ở thành phố nên không có dịp đến tìm Từ Tú Liên. Giờ đây, ông mới có thể giải thích lý do vắng mặt.

Thật ra, suốt những ngày qua, trong lòng Từ Tú Liên cũng không khỏi cảm thấy trống vắng vì không được gặp ông. Thế nhưng, vốn dĩ bà có tính cách khá kín đáo, chỉ trong mấy tháng gần đây, khi cùng Lý Văn Thư mở cửa hàng, bà mới dần dần cởi mở hơn đôi chút.

Dù sao thì cả hai người đều đã từng trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân. Bà hiểu rõ tình cảm sâu sắc mà Chu Văn Bác dành cho mình. Bản thân bà cũng có những rung động tương tự, nhưng lại ý thức được khoảng cách giữa hai người quá lớn. Có những điều không tiện nói ra, những cảm xúc phức tạp ấy cứ thế bị bà chôn giấu tận đáy lòng.

Lý Văn Thư cũng đã sớm nhận ra sự khác lạ của Từ Tú Liên, nhưng cô vẫn giữ im lặng. Cô nghĩ rằng mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm của thế hệ đi trước.

Nụ cười vừa dứt, Từ Tú Liên khẽ ngước nhìn Chu Văn Bác. Ánh mắt hai người giao nhau, một khoảnh khắc im lặng kéo dài, không ai nói nên lời.

"Anh..."

"Em..."

Một lát sau, cả hai lại vô tình đồng thanh cất tiếng, rồi cùng sững sờ.

"Em nói trước đi."

"Anh nói trước đi."

Lần nữa đồng thanh, Chu Văn Bác bất lực bật cười: "Thôi được rồi, vậy để tôi nói trước vậy."

"Tú Liên, tôi muốn hỏi em một điều, em có bằng lòng cùng tôi đi hết quãng đời còn lại không?"

Vừa thốt ra câu nói này, Chu Văn Bác cảm thấy như trút bỏ được tảng đá nặng ngàn cân trong lòng. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa, nhưng cùng lúc ấy lại xen lẫn sự căng thẳng tột độ.

Ông chăm chú dõi theo từng biểu cảm của Từ Tú Liên, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút cảm xúc nào trên gương mặt bà.

Bị đôi mắt dịu dàng, từng trải qua bao thăng trầm của Chu Văn Bác nhìn chằm chằm, Từ Tú Liên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Bà không hề suy nghĩ quá nhiều, gần như là buột miệng trả lời: "Em đồng ý."

Hai người cũng đã quen biết nhau một thời gian đủ dài, có thể nói là đã hiểu rõ về đối phương. Hiếm khi nào bà lại đưa ra một quyết định dứt khoát như vậy.

Khi nhận ra mình vừa nói ra điều gì, trong lòng Từ Tú Liên không hề có chút hối hận nào. Ngược lại, bà còn cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ thường.

Sự quả quyết nhanh chóng này, một cách vô thức, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng từ cô con gái Lý Văn Thư của bà.

Vừa nghe Từ Tú Liên đồng ý, đôi mắt Chu Văn Bác bỗng sáng bừng, lồng n.g.ự.c ông khẽ phập phồng. Ông đã suy nghĩ rất kỹ, quyết định bày tỏ lòng mình vào lúc này, không muốn bỏ lỡ một người phụ nữ tuyệt vời như Từ Tú Liên.

Cả hai người đều có tình cảm sâu đậm, cùng nhau xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc quả là quyết định không thể tốt hơn.

Từ Tú Liên nhìn vẻ mặt lúng túng như cậu trai trẻ của Chu Văn Bác, khác hẳn sự điềm tĩnh thường ngày, bà lại bật cười, sự bình tĩnh trở lại trên gương mặt.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 483