"Chắc là bị ai bắt nạt sao?"
Trương Thục Phân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ vì sao cô gái này lại bật khóc như vậy.
Giản Vân Đình đáp lời: "Nếu có chuyện gì, cô ấy sẽ tự kể thôi. Con đi đây."
Giản Vân Đình về nhà để lấy đồ, vô tình gặp cảnh này của Tiêu Nhã.
Nhưng khoảnh khắc này lại trở thành một ký ức khó phai mờ trong lòng Tiêu Nhã!
Chẳng ai muốn để người mình thích nhìn thấy mình trong tình trạng bẽ bàng như vậy cả.
Về đến phòng, Tiêu Nhã sụp đổ hoàn toàn, cô ta gào thét trong tuyệt vọng. Cô vội vã lột bỏ toàn bộ quần áo trên người, thề rằng sẽ không bao giờ chạm vào chúng lần nữa.
Nhưng mùi hôi khó chịu vẫn cứ bám riết lấy cơ thể, khiến cô ta không tài nào chịu đựng nổi, đành vội vàng lao vào phòng tắm.
Có lẽ là do tâm lý, cô ta cảm thấy dù tắm thế nào, da mình vẫn không sạch hoàn toàn.
Dù đã dùng hết cả bánh xà phòng mang theo, Tiêu Nhã vẫn có cảm giác mùi hôi khó chịu vẫn chưa tan biến.
Nếu cứ tiếp tục kỳ cọ như vậy, làn da của cô ta có lẽ sẽ bị trầy xước nghiêm trọng mất.
Sau khi tắm xong, Tiêu Nhã quay về phòng, lấy quần áo bẩn vừa nãy bỏ vào túi để mang đi vứt.
Trương Thục Phân vẫn còn ở phòng khách, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Nhã, bà có chút lo lắng, hỏi: "Tiểu Nhã, cháu không sao chứ?"
Tiêu Nhã mệt mỏi đến mức không muốn nói gì, cô ta mím môi bước ra ngoài.
Cô ta không thèm để ý đến Trương Thục Phân, thái độ lạnh nhạt của cô ta khiến bà cũng chẳng còn thiết tha nói thêm lời nào. Rốt cuộc, ai lại muốn bị đối xử thờ ơ khi đang chân thành quan tâm chứ?
Ở nhà họ Giản, Giản Tâm Nhu cũng tắm hết lần này đến lần khác, cô ta không sụp đổ như Tiêu Nhã nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, luôn cảm thấy bức bối.
Ý định ra ngoài lúc nãy cũng không còn nữa.
Giản Minh Diệu mặc dù không thường xuyên về nhà, nhưng vẫn biết nhà họ Lý ở đâu.
"Cậu tìm ai?"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Mỹ Liên mở cửa, nhìn thấy Giản Minh Diệu thì hơi ngạc nhiên.
"Chào bác, cháu tìm Đa Mỹ."
Giản Minh Diệu cười thật tươi, nụ cười sáng bừng cả một góc phòng.
Trương Mỹ Liên lúc này mới nhớ ra người trước mặt là con trai thứ của Giản Vi Quốc.
Bà mời anh vào nhà, rồi mới chợt nhận ra tay anh còn xách theo một đống quà cáp.
Nghe thấy tiếng động, Lý Văn Thư cũng bước ra. Cô có đôi chút ấn tượng về Giản Minh Diệu; trong ký ức, anh là một người tốt, tuy nhiên sau này dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Cô từng nghe nói anh bị thương nặng trong một lần hành động nghĩa hiệp.
Cô nghĩ rằng nhà Giản Vi Quốc không phải là người tốt, nhưng lại không có cảm giác đó với Giản Minh Diệu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười có phần ngây ngô trên gương mặt anh.
Lý Văn Thư nhìn anh thêm vài lượt, rồi quay sang gọi Lý Đa Mỹ ra.
"Anh hai!"
Thấy Giản Minh Diệu, Lý Đa Mỹ theo bản năng nở một nụ cười.
Bởi lẽ, Giản Minh Diệu là một trong hai người hiếm hoi mà Lý Đa Mỹ luôn nhớ thương khi còn ở nhà họ Giản, người còn lại chính là Giản Đa Noãn.
Khi Giản Vi Quốc và những người khác tỏ ra thờ ơ và thất vọng với cô ấy, thì chính Giản Minh Diệu và Giản Đa Noãn là những người mang lại cho cô ấy sự ấm áp.
Nhưng vừa thốt lên, Lý Đa Mỹ mới chợt nhận ra mình không nên gọi như vậy nữa, khuôn mặt cô thoáng vẻ lúng túng.
Giản Minh Diệu đặt quà lên bàn, bước tới gần Lý Đa Mỹ và nói chuyện với cô ấy.
"Anh Minh Diệu."
Nghe Lý Đa Mỹ thay đổi cách gọi, sắc mặt Giản Minh Diệu không hề đổi khác. Anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô như khi còn bé, nói: "Em muốn gọi thế nào cũng được, mối quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi dù em là con của ai đi chăng nữa."
Nghe Giản Minh Diệu nói vậy, Lý Đa Mỹ cảm thấy mắt mình cay cay.
Thấy vậy, mọi người trong nhà đều tinh tế để lại không gian riêng tư cho hai người, ai nấy đều bận rộn với việc của mình, không ai muốn quấy rầy họ.