Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 510

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Khi Lý Văn Thư chưa kịp đến bên Giản Vân Đình, đã có hai chàng trai nhanh chân chặn đường cô.

"Chào cô, chúng ta có thể làm quen được không? Tôi tên là..."

Chưa kịp nói hết câu, một bóng dáng cao lớn đã đến, đặt tay lên vai người đó. Dù lực không mạnh, nhưng khiến anh ta có cảm giác chẳng lành.

Anh ta ngước lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, sâu thẳm của Giản Vân Đình, tim anh ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Đây là bạn gái của tôi."

Giản Vân Đình nói ngắn gọn, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o của anh vẫn găm chặt lấy chàng trai đối diện.

Khoác trên mình khí chất của một quân nhân, sự uy nghiêm và chút sát khí vô hình tỏa ra từ anh khiến đối phương không khỏi e dè, lùi bước.

Anh ta chỉ muốn làm quen với một cô gái xinh đẹp, nào ngờ lại đụng phải "ông kẹ" thế này, chẳng khác nào tự rước họa vào thân.

Dù không rõ thân phận của người đàn ông này, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo rằng tốt nhất anh ta không nên dây dưa.

"Xin lỗi, tôi không biết mình đã mạo phạm."

Chàng trai vội vàng cúi đầu xin lỗi, sau đó kéo người bạn đi cùng nhanh chóng chuồn khỏi tầm mắt của Giản Vân Đình.

Chỉ đến khi hai bóng lưng khuất hẳn, ánh mắt Giản Vân Đình mới chịu rời đi.

Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào lưng đã biến mất, chàng trai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh túa ra.

"Sao cậu lại sợ người đàn ông đó đến thế?"

Người bạn bên cạnh bị kéo đi xềnh xệch, khó hiểu hỏi.

" Tôi có cảm giác rằng anh ta không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào..." Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng thấu xương của Giản Vân Đình vừa rồi, chàng trai bỗng cảm thấy một trận rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Thôi nào, chúng ta tiếp tục trượt băng đi."

Giản Vân Đình vô thức không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác tiếp cận Lý Văn Thư. Chính anh cũng không thể lý giải nổi tại sao mình lại có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy.

Lý Văn Thư cũng không mấy để tâm đến hai chàng trai kia. Cô quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào Giản Vân Đình.

Khoảnh khắc này, khung cảnh này, quả thực rất đỗi thân quen.

Giản Vân Đình hơi ngẩn người một thoáng, sau đó mới kịp phản ứng, gật đầu và nắm lấy bàn tay mềm mại của Văn Thư.

Cả hai trượt băng rất thành thục, uyển chuyển lướt đi tự do trên sân, thỉnh thoảng còn phối hợp thực hiện vài động tác khó đòi hỏi kỹ thuật cao.

"Á!"

Đúng lúc đó, Lý Văn Thư đột nhiên trượt chân, cơ thể cô chao đảo, ngả hẳn về phía sau.

Giản Vân Đình không thể nào để cô ngã. Anh phản ứng cực nhanh, một tay vững vàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo gọn cô vào lòng.

Khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên gần gũi, chỉ còn cách nhau một hơi thở.

Lý Văn Thư mím môi, nở một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý, nơi khóe miệng hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Ánh mắt cô thoáng qua một tia tinh quái. Cô biết mình không thể nào ngã dễ dàng như vậy được, vừa rồi hoàn toàn là cố ý.

Nhưng thông qua phản ứng nhanh nhạy và đầy bản năng của Giản Vân Đình, cô nhận ra rằng anh không hề hoàn toàn vô cảm với cô như vẻ ngoài. Vậy thì cô có đủ tự tin để khiến trái tim Giản Vân Đình một lần nữa rung động vì mình.

Trong lòng Lý Văn Thư đã có hướng đi rõ ràng cho kế hoạch của mình. Cô chủ động áp sát vào Giản Vân Đình thêm một chút, cảm nhận hơi ấm từ lồng n.g.ự.c anh.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gái trong vòng tay, yết hầu Giản Vân Đình khẽ động. Anh cúi đầu xuống, trông thấy hàng mi dài rung nhẹ của cô, trong lòng bỗng dâng lên một chút rung động khó tả.

Anh vẫn giữ tay quanh eo cô, nhưng ngay sau khi nhận ra tình huống thân mật quá đà này, anh vội vàng rụt tay về. Ánh mắt nhìn cô cũng có phần không được tự nhiên, thoáng chút bối rối.

Lý Văn Thư giả vờ như không hề nhận ra sự thay đổi đó, tiếp tục cùng anh trượt băng, vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi.

Ở phía bên kia sân băng, Tiêu Nhã đứng lặng người, ánh mắt ghen tị hằn đỏ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng thân mật của hai người. Lòng cô ta như bị hàng vạn lưỡi d.a.o sắc bén cắt nát, đau đớn đến nghẹt thở.

Hai bàn tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt tràn ngập sự không cam tâm và uất hận.

Cô ta không ngờ rằng mình lại thua Lý Văn Thư!

Nếu người trong vòng tay ấm áp của Vân Đình là cô ta thì tốt biết bao. Rõ ràng, chỉ có cô ta mới xứng đáng được đứng cạnh anh!

Tiêu Nhã ghen tị đến mức cắn nát cả môi mình, hương vị tanh nồng của m.á.u lan ra trong khoang miệng.

Giản Tâm Nhu cũng thua trước người mà cô ta ghét nhất, cảm thấy mọi hứng thú ở sân trượt băng đều tan biến. Cô ta bực bội rời đi, kéo theo cả Tiêu Nhã vẫn đang chìm trong sự phẫn uất.

Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính!

Chương 510