Lý Văn Thư nhìn đứa bé không khóc không nháo, bị người lạ bế đi mà cũng chẳng hề phản ứng, trông có vẻ ngây ngô, cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô đương nhiên không thể để người này cứ thế rời đi, liền tiếp tục hỏi: “Nó tên là gì?”
“Cô hỏi nhiều thế làm gì!”
Trong mắt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ chột dạ. Làm sao ông ta có thể biết tên của đứa trẻ này? Ông ta liền vờ tỏ ra bực tức, lớn tiếng quát Lý Văn Thư.
Nhưng ngay khi vừa nói dứt lời, bả vai của ông ta đã bị ai đó mạnh mẽ kéo ngược lại.
“Đứa bé này không phải là con của anh.”
Giọng nói lạnh lùng phía sau đầy cương quyết, dứt khoát như một lời tuyên án.
Người đàn ông không ngờ người phía sau lại có sức mạnh lớn như vậy, cảm giác như vai mình sắp bị bẻ gãy, ông ta hét lên một tiếng đau đớn, theo bản năng mà vứt phắt đứa trẻ đi.
Giản Vân Đình thấy hành động tàn nhẫn của ông ta, gương mặt càng lạnh hơn bao giờ hết.
Anh nhanh chóng bắt lấy đứa bé một cách an toàn.
Đứa trẻ vẫn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, đối mặt với tình huống nguy hiểm mà không khóc, chỉ mở to đôi mắt đen lấp lánh nhìn Giản Vân Đình, đôi mắt trong veo không chút tạp chất.
Giản Vân Đình càng thêm phẫn nộ, một đứa trẻ đáng yêu như Tịch An mà những kẻ này cũng dám ra tay, thật đúng là cầm thú đội lốt người!
“Nói thật đi, đồng bọn của ông ở đâu?”
Lý Văn Thư biết loại người buôn trẻ con này không bao giờ hành động đơn lẻ, cô vừa hỏi vừa đưa mắt tìm kiếm những gương mặt khả nghi trong đám đông.
Người đàn ông không ngờ mình hôm nay lại gặp vận đen đến thế, mới ôm được một đứa trẻ đã bị phát hiện rồi tóm gọn.
Mắt ông ta đảo liên tục, miệng lắp bắp: “ Tôi không biết các người đang nói gì, đây là con của tôi, cô không thấy nó chẳng chịu lên tiếng phủ nhận đó sao?”
Thấy ông ta đến giờ vẫn ngoan cố không chịu nhận tội, Lý Văn Thư tức giận, cô ngồi xuống trước mặt Tịch An, giọng nói dịu dàng: “Bé con, đây có phải là bố của em không?”
Ánh mắt người đàn ông thoáng qua vẻ đắc ý, ông ta đã theo dõi mấy ngày rồi, đứa trẻ này chưa từng nói một lời! Đồng bọn của ông ta cũng cho rằng đứa trẻ này bị câm! Người phụ nữ này chắc chắn là hỏi phí công rồi!
Động tĩnh của vài người bọn họ cũng khiến mọi người trong công viên vây quanh, xì xào bàn tán.
“Người ta rõ ràng là bố con, mấy người định làm trò gì thế!”
“ Tôi thấy mấy người mới là bọn buôn người đấy! Đánh bố đứa trẻ rồi còn cướp con người ta trắng trợn!”
Trong đám đông có vài người nói toáng lên như vậy, khiến mọi người xung quanh bắt đầu nghi ngờ, nhìn Lý Văn Thư và Giản Vân Đình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tịch An vẫn an tĩnh nhìn chị gái xinh đẹp xa lạ trước mặt, chớp chớp đôi mắt to tròn rồi mở miệng: “Ông ấy... không phải.”
Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng Lý Văn Thư có thể nghe ra sự chật vật khi thốt ra từng lời của cậu bé, rõ ràng là một đứa trẻ ít khi nói chuyện.
Nói xong câu đó, cậu bé lại ngậm chặt miệng.
“Nghe rồi chứ? Cậu bé nói ông không phải là bố của nó.”
Ánh mắt Lý Văn Thư lạnh hẳn đi, nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn một thứ rác rưởi.
“Sao có thể! Sao có thể chứ!”
Người đàn ông hoảng hốt kêu lên, mấy ngày nay ông ta không nghe đứa trẻ nói câu nào, đồng bọn của ông ta cũng nghĩ nó là đứa trẻ câm!
Khi người đàn ông đang hét lên "Không thể nào", Giản Vân Đình đã nhanh chóng tóm gọn đồng bọn của ông ta đang lẩn trốn trong đám đông.
Anh không uổng công ở trong quân đội bao nhiêu năm, vừa rồi đã phát hiện có người trong đám đông cố tình gây rối để đánh lạc hướng.
Giản Vân Đình rất nhạy bén, chẳng bao lâu đã xác định được mục tiêu.
Chỉ mất chưa đầy năm phút đã khống chế toàn bộ nhóm người này, tóm gọn tất cả bọn buôn người.
“Mấy người này...”
Sao có thể ngu ngốc đến mức bị bắt hết sạch thế này chứ?