Trước đây, Tống Hồng còn không ít lần ghen tị với cô em gái mình, nhưng nghe tin năm nay ông ta đã phá sản sạch sành sanh, không còn một xu dính túi, thậm chí còn mắc nợ đến vài chục ngàn, nghe thôi đã thấy rùng mình, nên bà ta giờ chẳng còn chút ghen tị nào nữa.
Tuy nhiên, Tống Xuân Xuân không thể gánh nổi cảnh sống cơ cực, khóc lóc tìm đến Tống Hồng. Dù sao cũng là em gái ruột, Tống Hồng không đành lòng để em bơ vơ, nên bắt đầu tìm đối tượng cho cô em gái.
Một lúc sau bà ta nhớ ra Chu Văn Bác vẫn còn độc thân, điều kiện của ông ấy quả thật chẳng có gì phải chê.
Vậy nên bà ta quyết định giới thiệu Chu Văn Bác cho cô em gái.
Hơn nữa, bà ta đã nói với Tống Xuân Xuân rằng sẽ sắp xếp để họ gặp mặt. Biết điều kiện của Chu Văn Bác, Tống Xuân Xuân hớn hở ra mặt, gật đầu lia lịa.
Bây giờ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, thật là mất cả thể diện.
Trong khi Tống Hồng đang tính toán làm cách nào để sắp xếp cuộc gặp cho hai người, thì ở nhà họ Chu đã ăn xong bữa tối. Chu Văn Bác lại lái xe đưa Từ Tú Liên về nhà.
"Anh sẽ không đi gặp ai cả, Tú Liên, em cứ yên tâm, trong lòng anh chỉ có em thôi."
Chu Văn Bác vốn chẳng phải người khéo miệng, cũng không rành cách ăn nói để làm hài lòng phái yếu, chỉ biết bộc bạch tâm can để Từ Tú Liên không phải lo lắng.
"Em tin anh."
Từ Tú Liên vẫn nhìn thấy rõ nhân phẩm của ông, bà khẽ cười, nhưng trong khóe mắt vẫn lảng vảng nét trầm tư.
Tuy nhiên, ở góc độ của Chu Văn Bác, ông ấy nào hay tâm tư của bà.
Từ Tú Liên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần, ánh mắt bà thoáng chút xa xăm.
Hôm nay dường như mọi người đều nhắc nhở bà rằng hai người họ không hề xứng đôi.
Một người phụ nữ trung niên bình thường mà lại có thể ở bên một vị phó thị trưởng, nghe qua đã thấy chuyện lạ.
Nhưng duyên nợ quả là khéo trêu, khiến hai người vốn khác biệt lại gắn kết với nhau.
Bà biết họ hàng của Chu Văn Bác đem lòng coi thường mình, nhưng bà không có cách nào khác.
Giống như lúc nãy, khi chị dâu của ông muốn giới thiệu đối tượng cho ông, bà thậm chí không dám thốt nửa lời can thiệp.
Nếu như Chu Văn Bác thực sự đồng ý đi gặp mặt, mà người kia trẻ người hơn, tài giỏi hơn, lại xinh đẹp hơn bà gấp bội, thì bà phải làm sao đây?
"Đang nghĩ gì mà thẩn thờ như vậy?"
Giọng nói của Chu Văn Bác vang lên bên tai, Từ Tú Liên giật thót, chợt nhận ra xe đã dừng trước cổng nhà họ Lý.
Bà vội ngẩng đầu: "Không có gì, cảm ơn anh đã đưa em về."
Từ Tú Liên cũng không nhận ra giọng mình vô tình đã nhuốm vẻ xa lạ, xã giao.
Bà mở cửa bước xuống xe, chỉ để lại cho Chu Văn Bác một bóng lưng.
Chu Văn Bác linh tính mách bảo có điều gì chẳng lành, nhưng vì chưa từng dạn dày chuyện tình trường, cũng ít khi tiếp xúc với phái nữ, nên ông thực sự không hiểu nguyên nhân.
Người đã đi vào trong, ông chỉ có thể quay đầu xe chạy về nhà họ Chu.
Về đến nhà, Từ Tú Liên không còn kìm nén nổi cảm xúc dâng trào trong lòng, để lộ hết trên gương mặt.
Lý Văn Thư vốn đã lo lắng rằng mẹ mình sẽ bị bắt nạt ở nhà họ Chu, nên khi thấy bà về nhà, cô đặc biệt để ý từng nét mặt của mẹ.
Vừa liếc qua đã nhận thấy có điều không ổn.
Thấy Từ Tú Liên đi vào phòng, Lý Văn Thư cũng theo vào.
"Văn Thư, con..."
Từ Tú Liên vừa ngồi xuống giường, quay lại đã thấy mặt con gái, cứ tưởng cô có việc gì đó cần kíp tìm bà.
"Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Mẹ có sao đâu."
Từ Tú Liên cười một cái, bà không muốn để cảm xúc của mình làm lây lan nỗi buồn sang các con.
Nhưng bà không biết nụ cười ấy còn thê lương hơn cả nước mắt.