Giữa tiết trời se lạnh này, anh chỉ khoác trên mình chiếc áo len cao cổ màu xám giản dị, tay vẫn thoăn thoắt cầm cây lau nhà.
Căn nhà của Giản Vân Đình vốn dĩ luôn sạch sẽ ngăn nắp, nhưng tối qua mấy người bạn có ghé chơi, ngồi chuyện trò một hồi, ăn uống lặt vặt đôi chút, nên nền nhà còn vương lại vài vết bẩn.
Dù chiếc áo len có vẻ rộng, không quá bó sát cơ thể, nhưng vẫn khéo léo làm nổi bật vóc dáng cao ráo, cân đối của Giản Vân Đình.
Lý Văn Thư dường như có thể xuyên qua lớp áo len dày mà mường tượng ra vòng eo thon gọn, đầy sức sống của anh.
"Anh ăn cơm chưa?"
Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đang nhìn tới, Lý Văn Thư bỗng thấy hơi bối rối, vội vàng hỏi một câu rồi mới giật mình nhận ra giờ này ai mà chẳng dùng bữa xong xuôi rồi! Cô muốn tìm chỗ mà độn thổ, cảm thấy câu hỏi của mình quả thực chỉ là vô cớ tìm chuyện để nói cho đỡ gượng gạo mà thôi.
Nhưng Giản Vân Đình chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng đáp: "Anh ăn rồi, nhưng nếu là em mang tới, anh vẫn có thể dùng thêm một chút."
Anh tất nhiên để ý thấy chiếc hộp cơm trong tay Lý Văn Thư, biết rằng cô mang thức ăn đến cho mình.
"Đây là canh gà mẹ em nấu, anh thử xem, ngon lắm."
Nghe anh nói vậy, Lý Văn Thư thở phào nhẹ nhõm, liền mở hộp cơm ra.
Mùi thơm nồng nàn lập tức lan tỏa, vì cô đi nhanh nên canh vẫn còn nóng hổi.
Giản Vân Đình nhíu mày, cất cây lau nhà rồi đi rửa tay thật sạch sẽ.
Sau đó, anh mới quay lại, cầm bát canh lên, cúi đầu uống một ngụm.
Đường nét khuôn mặt Giản Vân Đình rất đẹp, lúc anh uống canh, yết hầu khẽ động, khiến Lý Văn Thư không kìm được mà dõi theo.
Bởi vì cô biết Giản Vân Đình hiện tại là người đã cùng cô trải qua phần lớn cuộc đời, nhưng cô không biết anh quay về từ thời điểm nào.
"Ngon lắm."
Chỉ trong chớp mắt, bát canh trong tay anh đã chỉ còn lại phần đáy, bên trong mọi thứ đều đã được ăn sạch, xương cũng được đặt lên tờ giấy bên cạnh.
Nhanh thế sao?
Lý Văn Thư ngạc nhiên một chút, rồi không nhịn được khẽ bật cười.
"Sao thế?"
Bắt gặp đôi mắt thắc mắc của anh, Lý Văn Thư cố nén tiếng cười, nhẹ lắc đầu: "Không có gì đâu, chỉ là em vừa nghĩ ra một chuyện đùa thôi."
Tóc cô buộc thành b.í.m rủ phía trước, khi cô cười, b.í.m tóc cũng khẽ đung đưa, đôi mắt sáng long lanh đong đầy ý cười, khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng, trên người còn tỏa ra mùi hương thanh khiết, khiến ánh mắt Giản Vân Đình vô thức dừng lại.
"Hôm qua không vui chơi gì được, hay hôm nay mình ra ngoài đi?"
Lý Văn Thư lại hỏi. Cô muốn tìm hiểu thêm về anh, và cũng muốn dò xét suy nghĩ của anh về mình.
Thực ra cô có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng Giản Vân Đình.
Nếu là cô, bị đối xử tệ bạc như vậy, nếu sống lại chắc chắn sẽ không đời nào còn ở bên người đó nữa.
Nhưng giờ người làm sai lại là cô, cô nhất định phải làm sáng tỏ lại bản thân mình.
"Được."
Giản Vân Đình nhìn thoáng qua Lý Văn Thư, ánh mắt anh dừng trên hàng mi dài của cô, trong lòng khẽ quặn thắt.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, định đến công viên hôm qua.
Nhưng khi họ còn chưa đến nơi, một người đàn ông đi chiếc xe đạp kiểu cũ từ đường nhánh bất ngờ lao ra.
Người đó phóng xe vun vút, thấy có người phía trước mà vẫn không hề có ý định dừng lại.
Nhìn xe sắp đ.â.m vào họ, Giản Vân Đình cau mày, theo bản năng kéo Lý Văn Thư lùi nhanh lại phía sau.
Xe đạp sượt qua áo anh rồi mới dừng lại, Lý Văn Thư vẫn chăm chú dõi theo từng động tác của người đàn ông đó.
Cô có một linh cảm chẳng lành từ người đàn ông này.
"Xin lỗi, anh bạn, tôi vội quá, nhà có người bệnh nên đang chuẩn bị đến bệnh viện, anh không sao chứ?"
Người đàn ông nói giọng gấp gáp, nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề phù hợp với lời nói.
Anh ta có khuôn mặt rất bình thường, loại người mà lẫn trong đám đông cũng khó lòng nhận ra.