Quả nhiên Giản Vân Đình vẫn là người đàn ông luôn hết lòng vì gia đình, Lý Văn Thư khẽ mím môi cười tủm tỉm, đôi mắt đẹp long lanh tựa những vì sao đêm.
Cô thật sự muốn mở một xưởng may, việc cứ nhập hàng từ chỗ người khác không phải lúc nào cũng an toàn, cô muốn dựng lên một nhãn hiệu thời trang mang dấu ấn của riêng mình. Số tiền tích cóp được trước kia tuy đủ để dựng xưởng, nhưng để phát triển lâu dài thì còn thiếu thốn nhiều lắm.
Ban đầu, Lý Văn Thư còn nghĩ đến việc vay ngân hàng, nhưng bây giờ Giản Vân Đình đã đưa cho cô tiền vốn, đúng lúc cô cần như người buồn ngủ gặp gối!
“Cảm ơn anh...”
Lý Văn Thư vùi mình vào vòng ôm mạnh mẽ của anh, hít hà mùi hương thảo mộc nhè nhẹ vương trên người anh. Trong lòng cô ngập tràn niềm hạnh phúc khi nhận được sự hậu thuẫn vững chắc ấy.
Cô dự tính, sau Tết Nguyên Đán sẽ nhập thêm một đợt hàng, rồi bắt tay chuẩn bị mọi thứ cho việc mở xưởng may. Hiện giờ vẫn còn một khoảng thời gian để cô lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Một xưởng may không thể chỉ trông cậy vào mỗi mình cô, cô cần chiêu mộ thêm những người có đầu óc nhạy bén và tay nghề giỏi giang.
Lý Văn Thư càng nghĩ càng thấy trong lòng trào dâng một luồng nhiệt huyết, ánh mắt nhìn Giản Vân Đình cũng thêm phần rực lửa.
Dù mang trong mình linh hồn của những người từng trải, song hai con người trẻ tuổi vẫn bị cuốn hút vào nhau một cách mãnh liệt. Cả căn phòng chật chội bỗng chốc trở nên nồng nàn hơn bao giờ hết.
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Tiếng động ấy lập tức kéo cả hai người trở về thực tại. Lý Minh Hạ, vẫn còn đang bận bịu với mớ linh kiện trong phòng, đành bước ra mở cửa.
Khuôn mặt Lý Văn Thư vẫn còn ửng đỏ, cô khẽ hắng giọng để giấu đi sự ngượng ngùng. Thế nhưng, trên gương mặt rắn rỏi màu lúa mì của Giản Vân Đình lại chẳng hề để lộ chút cảm xúc nào, khác hẳn với làn da trắng nõn dễ ửng hồng của Lý Văn Thư.
Tuy nhiên, điều làm mọi người kinh ngạc hơn cả, chính là vị khách bất ngờ lại là ông Tịch Trung Thư.
Tuy trông ông cụ đã có vẻ khá hơn so với mấy hôm trước Lý Minh Hạ ghé thăm, nhưng để nói là khỏe mạnh thì vẫn còn quá sớm. Dù tuổi đời chỉ vừa ngoài sáu mươi, ông Tịch lại đã mang dáng vẻ của một lão già tám chín mươi.
“Ông Tịch, sao ông lại ghé chơi đây ạ?”
Lý Minh Hạ nhìn thấy Tịch Trung Thư thì mắt sáng lên. Dạo gần đây, anh ấy có không ít băn khoăn về mấy loại máy móc. Từ lần trò chuyện trước, anh ấy đã nhận ra ông cụ này quả là một bậc thầy am tường về cơ khí hơn mình rất nhiều. Anh ấy biết mình có thể học hỏi được vô vàn kiến thức từ ông, nên vẫn luôn mong mỏi có dịp được thỉnh giáo thêm lần nữa.
Không ngờ ông lại đến thật.
Tịch Trung Thư gật đầu với Lý Minh Hạ, đoạn quay sang nhìn Lý Văn Thư, ánh mắt lộ vẻ áy náy: "Cháu gái Lý này, mấy hôm nay An An ở nhà tôi, dù tình trạng có khá hơn chút, nhưng vẫn không chịu ăn gì cả. Tôi thực lòng lo lắng, chẳng biết cháu có cách nào không? Nếu có, mong cháu giúp đỡ tôi với."
Lý Văn Thư nghe rõ sự sốt ruột và nỗi lòng đau đáu của một ông lão dành cho cháu trai. Nhớ lại hình ảnh cậu bé gầy gò, ngoan ngoãn lần trước, trái tim cô không khỏi se lại.
Kiếp trước, cô từng nghe nói về một loại bệnh có phần tương tự với tình cảnh của Tịch An. Nói một cách dễ hiểu, đó là khi một đứa trẻ phải chịu tổn thương tinh thần quá sâu sắc, những trải nghiệm khủng khiếp khiến nó mất đi khao khát ăn uống.
“Cháu có thể đến xem cậu bé được không ạ?”
Lý Văn Thư ngẫm nghĩ một lát rồi đề nghị, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt người ông mặc bộ quần áo giản dị nhưng tươm tất trước mặt.
“Tất nhiên rồi, đương nhiên là được.”
Tịch Trung Thư cũng không rõ vì lẽ gì mà ông lại tin rằng cô gái nhỏ này có thể giải quyết được vấn đề của An An. Có lẽ bởi lần trước ông đã thấy An An tỏ ra gần gũi với cô, ít nhất ông biết cô gái này sẽ không bao giờ làm hại An An.
Giản Vân Đình tất nhiên cũng đi cùng Lý Văn Thư. Còn Lý Minh Hạ, vì còn muốn hỏi thêm vài điều nên cũng đi theo.