Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày da bóng bẩy của mình rồi liếc sang đôi giày vải bạc màu của Giản Đa Noãn, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Cô ta quay người vào bếp, lấy một quả trứng gà ra rồi ném thẳng cho Giản Đa Noãn: "Tự lấy mà lăn mặt đi, nếu để người khác nhìn thấy vết tích, mày biết hậu quả rồi đấy."
Giản Đa Noãn run lên, lặng lẽ cầm quả trứng lăn nhẹ nhàng lên mặt mình.
"Chị mày là đồ không biết xấu hổ, mày cũng là đồ không biết xấu hổ theo!"
Trịnh Văn Cường lườm Giản Đa Noãn, lời nói đầy xúc phạm cứ thế thốt ra dễ dàng.
Trịnh Văn Bân nắm tóc Giản Đa Noãn, kéo mạnh ra sau khiến đầu cô bé đập vào tường. Đau đến mức cô bé phải cắn chặt răng chịu đựng.
Dường như bọn chúng cũng đã chán trò bắt nạt cô bé rồi. Vừa hay hôm qua Giản Minh Lôi đã đưa cho Trịnh Thanh Thanh mười đồng, cả ba đứa liền quay đầu chạy ra ngoài chơi bời.
Sau khi bọn họ rời đi, Giản Đa Noãn nhặt cuốn vở đầy dấu chân bẩn lên, nhẹ nhàng phủi sạch bụi, đôi mắt ngấn lệ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn còn bỏng rát, trái tim như bị một luồng gió lạnh thốc qua mà tan thành từng mảnh.
Bé con còn quá nhỏ, chưa dám mách chuyện này với người lớn, cũng chẳng biết phải xoay sở ra sao.
Giản Đa Noãn lại lặng lẽ ngồi xuống bàn, cặm cụi làm bài tập.
Cô bé nhận ra chỉ khi tập trung vào việc học, cô bé mới có thể tạm quên đi nỗi đau này …
Giản Minh Lôi cùng Giản Vi Quốc nghe phong thanh những lời đồn đại, hai người vốn đang ở cửa hàng cũng không thể nào an tọa được nữa, vội vã chạy tức tốc về nhà.
“Tâm Nhu, rốt cuộc là cơ sự gì thế này? Sao bên ngoài lại lời ra tiếng vào khó nghe đến vậy!”
Giản Vi Quốc từ trước đến nay vốn xem trọng thể diện, làm sao có thể chấp nhận chuyện Giản Tâm Nhu lại làm ông ta mất mặt đến thế này. Ông ta nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
Trong lòng Giản Tâm Nhu run lên cầm cập, cô ta định đặt điều để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, ai ngờ Trịnh Thanh Thanh chẳng biết từ xó nào chạy xộc tới, ôm lấy chân Giản Vi Quốc: “Chú Giản, hôm nay cháu nghe nói là chị Tâm Nhu bị người ta hãm hại, ép buộc nên mới làm chuyện tày đình với tên Chu Định Quốc đó, chú đừng mắng chị ấy nữa mà.”
Cái con ranh con c.h.ế.t tiệt này!
Giản Tâm Nhu lạnh cả người, như vậy chẳng phải là gián tiếp thừa nhận cô ta đã làm chuyện đó với Chu Định Quốc sao? Trịnh Thanh Thanh quả thực quá phá đám rồi!
Nhìn thấy ánh mắt của Giản Vi Quốc đã thay đổi, Giản Tâm Nhu vội vàng hạ giọng, vẻ mặt đáng thương: “Thưa bố, con cũng chẳng muốn vậy, tất cả đều do Chu Định Quốc ép buộc con làm!”
Nghe chuyện này được chính miệng con gái xác nhận, Giản Vi Quốc tức đến mức trước mắt hoa lên, tối sầm lại.
Đứa con gái lớn mà ông ta luôn tự hào lại làm ra chuyện đồi bại, ô nhục đến thế, quả là làm mất hết thể diện của gia đình!
Cho dù Chu Định Quốc ép buộc, nhưng chuyện giữa hai người đã xảy ra, đó là điều không thể nào thay đổi được.
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình của Giản Tâm Nhu, nhớ lại lời nói dịu dàng của cô ta, ông ta lại không nỡ nặng lời mắng mỏ, chỉ tức giận đập mạnh lên bàn: “Chuyện này bố sẽ không nhúng tay vào, con tự liệu lấy mà giải quyết!”
Nói rồi ông ta quay người về phòng, ngay cả bữa sáng do Cao Thúy Lan chuẩn bị cũng chẳng buồn đụng đũa.
Trong lòng Giản Minh Lôi cũng đầy rẫy sự chán ghét, chưa cưới hỏi đã dan díu với người ngoài, chẳng phải tự đẩy mình vào chỗ để thiên hạ khinh bỉ sao?
Nhưng anh ta không nói ra điều này, chán chường ăn qua loa vài miếng cháo rồi dẫn Trịnh Thanh Thanh ra về.
Còn Giản Minh Diệu, sau khi nghe chuyện thì vô cùng tức giận, dù không ở cùng Giản Tâm Nhu đã bao lâu, nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà, anh ta cũng muốn giúp cô ta một tay, định tìm Chu Định Quốc đánh cho một trận nên thân.
Nhưng vừa nói ra ý định đó thì đã bị Giản Tâm Nhu vội vàng phản đối.
Phải biết rằng Chu Định Quốc bị cô ta đá vào chỗ hiểm đã tức giận đến thế, còn đi khắp nơi rêu rao chuyện riêng tư giữa hai người, chẳng còn giữ lấy chút thể diện nào.