Trương Tĩnh Mỹ khẽ thở dài thườn thượt, ngước nhìn xuống đôi bàn tay chai sần của mình, ngẩn người đờ đẫn một chốc lát rồi lại vội vã quay trở lại cửa hàng quần áo.
"Văn Thư!"
Lần này Hứa Thu tới cửa tiệm cùng Sở Phiên, trông cô ấy có vẻ rất vui.
"Sao mà vui thế, có chuyện gì hay ho hả?"
Nhìn thấy sắc mặt hồng hào của cô bạn, Lý Văn Thư trêu chọc một câu.
"Ngày mốt là tụi chị kết hôn rồi, muốn mời em đến dự đám cưới, bà chủ Lý có rảnh ghé qua chung vui không?"
Hứa Thu nói giọng vui vẻ rộn ràng. Lý Văn Thư nghe ra cô ấy muốn chia sẻ niềm vui này, cũng rất mừng cho cô bạn: "Được chứ, em nhất định sẽ tới. Tiện thể hưởng chút may mắn từ hai người, dù gì thì em và Vân Đình cũng sẽ đính hôn vào ngày rằm tháng Giêng tới mà."
Sau khi thông báo tin vui, Hứa Thu lại lựa mấy bộ quần áo ưng ý rồi mới rời đi.
Trương Tĩnh Mỹ bước vào đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy dõi theo hai người khuất dạng, trong lòng đầy ngưỡng mộ.
"Sao cậu nhanh vậy đã quay lại rồi, cậu ăn gì chưa thế?"
Quay lại nhìn thấy Trương Tĩnh Mỹ, Lý Văn Thư có chút ngạc nhiên.
Mới chưa đầy hai mươi phút mà, cô gái này đã đi đâu rồi?
" Tôi không đói lắm, nên ăn qua loa cho xong bữa thôi."
Trương Tĩnh Mỹ chuyển chủ đề, rồi bắt đầu sắp xếp quần áo.
Ánh mắt Lý Đa Mỹ dừng trên người cô ấy một lát, rồi nhanh chóng dời đi.
"Giờ cũng rảnh rang, tôi qua bên nhà máy đồ nội thất xem thử một chút."
Giờ mới là buổi chiều, gần đây cô chưa hỏi Lý Văn Phương về tình hình doanh thu, nhân tiện đi qua đó thì ghé xem, cũng là để kiểm tra chuyện làm ăn của Giản Vi Quốc.
"Được rồi, con cứ yên tâm qua đó."
Từ Tú Liên gật đầu đồng ý.
Tuyết trên mặt đất đã tan hết, chỉ còn vài vệt tuyết cứng đầu vẫn còn bám trụ, mặt đất đã khô ráo hơn nhiều.
Lý Văn Thư quấn lại chiếc khăn len trên cổ, bước nhanh về phía trước.
Đường đến nhà máy đồ nội thất mất một khoảng thời gian. Ban đầu Lý Văn Thư còn thấy lạnh, nhưng đi một hồi người đã bốc hơi nóng hầm hập.
"Chị, chị tới rồi!"
Lý Văn Phương đang chỉ huy công nhân làm việc, quay lại thấy Lý Văn Thư, liền vội vàng rót cho cô một cốc nước đường nóng.
Một cốc nước đường nóng vào bụng, cả người cũng ấm hẳn lên. Lý Văn Thư nhìn các công nhân đang cặm cụi miệt mài làm việc, rồi quay sang hỏi Lý Văn Phương: "Gần đây tình hình sản xuất của nhà máy mình thế nào?"
"Tuyệt lắm chị ạ!"
Mắt Lý Văn Phương sáng bừng, cô ấy hào hứng kể cho Lý Văn Thư.
"Công việc làm ăn bên nhà đối diện xem chừng ngày càng sa sút, gần đây họ chẳng rõ đang bận rộn chuyện gì, hai hôm nay cửa hàng còn không thèm mở cửa nữa..."
Lý Văn Phương suốt ngày chạy qua lại giữa nhà máy và nhà, ít khi nghe ngóng chuyện phố phường, không biết chuyện nhà họ Giản cũng là điều bình thường. Nhưng Lý Văn Thư thì lại nắm rất rõ mọi việc.
Cô khẽ nén nụ cười trên môi, nhìn Lý Văn Phương: "Em đừng quan tâm đến việc của họ nữa, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình thôi."
"Em biết mà."
Lý Văn Phương cười tươi tắn. Cô ấy thừa hưởng được vẻ ngoài xinh đẹp của Từ Tú Liên, nụ cười rạng rỡ như nắng mai.
Hai người đang trò chuyện thì có khách bước vào.
Lý Văn Thư ngạc nhiên khi nhìn thấy một người nước ngoài cao to, tóc vàng hoe, mắt xanh biếc.
Anh ta xách một chiếc túi da, trông rất bồn chồn lo lắng. Vừa bước vào, anh ta liền nói một tràng tiếng Anh líu lo.
Lý Văn Phương ngơ ngác nhìn Lý Văn Thư: "Chị, người nước ngoài này đang nói gì thế?"
Cô ấy vẫn tò mò nhìn chằm chằm người đàn ông kia, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng gặp người nước ngoài bao giờ.
Lý Văn Thư nghe đã hiểu rõ mồn một. Từ khi biết tiếng Anh sẽ càng trở nên quan trọng về sau, cô đã không ngừng học tập. Vì vậy, vốn liếng tiếng Anh của cô đã kha khá.
Người nước ngoài này đang hỏi đường đến đồn cảnh sát. Anh ta đã vô tình làm mất giấy tờ trên chuyến tàu hỏa.