Nghe vậy, mẹ Chu lập tức nổi trận lôi đình, mắng chửi té tát. Con trai bà phải vào tù thì là vì ai chứ?
"Không được, ngày mai mẹ phải tới tận nhà con nhỏ đó một chuyến, mẹ nhất định phải làm cho ra nhẽ chuyện này!"
Mẹ Chu nghĩ rằng một khi Giản Tâm Nhu đã gả về nhà bà, sẽ có đủ điều để cô ta phải chịu khổ.
Giản Tâm Nhu hoàn toàn không hay biết rằng nhà họ Chu đang tính kế với mình. Sau khi chạy về nhà, cô ta vội vàng lao đến bồn nước, nôn thốc nôn tháo.
"Ăn phải thứ gì vậy?"
Cao Thúy Lan nhìn thấy con gái sắc mặt trắng bệch, nôn oẹ đến xây xẩm mặt mày, bà ta đau lòng đến mức vội vàng mang đến một bát nước súc miệng.
Giản Tâm Nhu gần như muốn nôn cả mật ra, cô ta dùng bàn chải đánh răng đến mấy lượt vẫn không hết khó chịu.
Trong lòng vẫn có cảm giác bứt rứt khó chịu, dường như mùi vị đáng sợ đó vẫn còn vương vấn nơi khoang miệng.
Đến lúc ăn tối, cô ta hoàn toàn chẳng thiết tha gì đến cơm nước.
"Đi gọi chị con xuống ăn cơm đi."
Trên bàn ăn, Cao Thúy Lan thấy mãi mà Giản Tâm Nhu không xuống, bà giục giã Giản Đa Noãn.
Giản Đa Noãn im lặng đứng lên, gõ cửa phòng của Giản Tâm Nhu: "Chị ơi, mẹ gọi chị xuống ăn cơm ạ..."
"Đã bảo là không ăn mà, cút đi!"
Giản Tâm Nhu bỗng nhiên lên cơn điên tiết, cầm lấy thứ gì đó bên cạnh và ném ra.
Đó là một cuốn sách dày cộp, không phải loại mỏng dính.
Cơn bộc phát bất ngờ này khiến Giản Đa Noãn không kịp trở tay, cuốn sách ném trúng trán cô bé.
Cô gái nhỏ bị cuốn sách đánh trúng, lùi lại một bước, đau điếng người, khụy xuống đất.
Giản Tâm Nhu thì cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, chỉ kéo chăn trùm kín đầu.
"Đừng quan tâm tới nó nữa."
Giản Vi Quốc nhìn thấy cảnh này, tối sầm mặt mũi, gọi Giản Đa Noãn quay trở lại.
Cao Thúy Lan định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của chồng, bà ta chỉ đành thở dài một hơi.
"Anh cả sao vẫn chưa về?"
Giản Minh Diệu mấy hôm nữa mới về tỉnh Lâm, mấy ngày nay bận rộn học việc quản lý, không có ở nhà, còn chưa biết trong nhà đã xảy ra một trận sóng gió dữ dội.
Nghe nhắc tới Giản Minh Lôi, sắc mặt Giản Vi Quốc càng thêm đen sầm: "Từng đứa một đều muốn làm trái ý bố."
Nói xong, ông ta đập bàn một cái rầm, ném phịch đôi đũa xuống, bữa cơm này chẳng ăn nổi nữa.
Giản Minh Lôi thì đang dẫn ba đứa trẻ nhà họ Trịnh ra hàng quán ăn uống, căn bản chẳng thiết tha gì về nhà đối mặt với nét mặt cau có của bố mẹ.
Điều khiến anh ta vui nhất là hai anh em Trịnh Văn Cường và Trịnh Văn Bân rất hiểu chuyện, chỉ xuất hiện lúc ăn cơm, còn lại đều dành không gian riêng cho Giản Minh Lôi và Trịnh Thanh Thanh.
Chẳng ai quản lý, nhắc nhở, trong vài ngày ngắn ngủi, mối quan hệ giữa hai người họ càng thêm gắn bó khăng khít, giờ họ đã dám công khai nắm tay nhau.
Những chuyện hỗn độn trong nhà Giản Vi Quốc tạm thời không nhắc đến, thời gian trôi qua từng ngày, Tết cũng sắp hết.
Nội thất "Hổ" của Lý Văn Thư hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường, giành chiến thắng vang dội.
Có người nhìn thấy cơ hội kinh doanh, thi nhau bắt chước.
Nhưng Lý Văn Thư không hề nao núng, kỹ thuật cốt lõi nằm trong tay cô, dù người khác cố gắng thế nào cũng chỉ có thể làm theo một cách nhợt nhạt, thô vụng.
Giản Vi Quốc bị những chuyện trong nhà làm cho đau đầu nhức óc, khi trở lại cửa hàng thì phát hiện ra rằng trong suốt một tháng qua Giản Minh Lôi gần như không hề ngó ngàng tới công việc buôn bán, doanh số cửa hàng thê thảm đến mức đáng thương!
Nội thất "Hổ" do cửa hàng ông ta sản xuất không bán được, hàng tồn chất đầy kho!
Không chỉ riêng ông ta gặp tình trạng này, mà các cửa hàng nội thất nhỏ khác cũng gặp phải, nhưng thiệt hại không lớn bằng Giản Vi Quốc.
Ông ta hoàn toàn lo lắng, chỉ trong một đêm trong miệng lở loét mấy mụn.
Giản Vi Quốc nhớ lại việc đã ngấm ngầm gài người vào cửa hàng của Lý Văn Thư làm tai mắt, nghe ngóng, bèn lén lút liên lạc với người này.