Giản Minh Lôi cúi xuống hôn lên môi cô ta, cảm thấy toàn thân nóng ran.
Anh ta cũng bực bội lắm, ở nhà không có điều kiện để được ở riêng một mình với Trịnh Thanh Thanh mà làm chuyện bậy bạ. Dù đôi khi có cơ hội thì cũng phải canh chừng cẩn thận như kẻ trộm, mệt mỏi c.h.ế.t đi được. Anh ta sợ mình sẽ bị dọa cho bất lực mất.
Ra ngoài thế này vẫn tốt hơn, trời tối gió lạnh, chẳng ai quen biết ai!
Nghĩ vậy, Giản Minh Lôi không kìm được, khàn giọng nói: "Thanh Thanh, em có thể giúp anh một chút được không?"
Trịnh Thanh Thanh do dự một lúc: "Chuyện này không được hay lắm đâu..."
Nhưng cảm giác khác lạ đang quấy động bên dưới lại khiến cô ta vô cùng khó chịu. Cuối cùng, cô ta cũng thoát ra khỏi vòng tay của Giản Minh Lôi, suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn giúp anh ta.
Giản Minh Lôi vẫn chưa làm đến bước cuối cùng với Trịnh Thanh Thanh. Dù sao cô ta vẫn còn nhỏ, vẫn là một cô bé mới lớn. Về mặt này, anh ta vẫn còn chút lương tâm, chưa đến mức thú tính hoàn toàn.
"Anh Minh Lôi, dạo gần đây em để ý một chiếc đồng hồ, đẹp lắm..."
Trịnh Thanh Thanh cúi đầu xuống một lúc, rồi ngẩng lên, giọng điệu mềm mỏng nói.
Mọi chuyện đã đến nước này, Giản Minh Lôi đang hưng phấn liền vung tay: "Mua! Mai anh dẫn em đi chọn ở cửa hàng!"
Được câu trả lời vừa ý, Trịnh Thanh Thanh mới cúi đầu xuống. Trong bóng tối, cô ta nở nụ cười không giấu giếm, vẻ tính toán ẩn hiện trong đáy mắt cô ta rõ mồn một.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người trở về nhà. Nhưng Cao Thúy Lan vẫn chưa ngủ, bà đang dọn dẹp phòng khách.
Cầm cây lau nhà, bà nghe thấy tiếng động từ cửa liền ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy Trịnh Thanh Thanh đi cùng Giản Minh Lôi, khuôn mặt bà ta liền sầm lại: "Con gái con đứa mà sao ngày nào cũng về muộn thế này hả?"
"Mẹ, con đưa em ấy đi chơi, mẹ lo gì chứ."
Giản Minh Lôi khẽ đẩy Trịnh Thanh Thanh, ra hiệu cho cô ta đi vào phòng.
Trịnh Thanh Thanh biết Cao Thúy Lan không ưa mình, nên không nán lại mà chạy thẳng vào phòng riêng.
" Đúng là chẳng có chút lễ phép nào, đến cả một tiếng chào hỏi cũng không thèm có."
Cao Thúy Lan cầm cây lau nhà, đập mạnh xuống sàn, tạo ra tiếng động chói tai.
Nghe mẹ nói bóng gió, Giản Minh Lôi không hài lòng nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng kìm nén, không nói thêm lời nào để bênh vực Trịnh Thanh Thanh.
"Con cũng lớn rồi, mấy ngày nay đừng chỉ lo chơi bời nữa. Con còn không chịu chăm lo cho cửa hàng, con có biết bố con giận đến thế nào không?"
Nhìn con trai mình, Cao Thúy Lan khuyên nhủ với giọng điệu đầy ân cần.
Bà ta biết chồng mình đặt rất nhiều hy vọng vào đứa con trai lớn này, luôn coi anh ta là người kế nghiệp tiệm đồ gỗ. Còn cậu con trai út thì không có được sự ưu ái như vậy.
Nhưng những hành động của Giản Minh Lôi trong mấy ngày qua thực sự đã đi quá xa.
Giản Minh Lôi nghe mà thờ ơ, chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Thấy con trai gật gù ra chiều nghe lời, bà Cao Thúy Lan hài lòng: "Ngày mai con đi xin lỗi bố con đi, rồi sau đó chuyên tâm vào công việc của mình."
"...Con biết rồi."
Sau một lúc im lặng, Giản Minh Lôi mới khẽ đáp.
"Con cũng lớn rồi, nên có một mối quan hệ đi chứ. Mẹ thấy cô gái nhà họ Vương cũng khá, hay để mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt?"
Câu nói này làm Giản Minh Lôi giật mình: "Tính sau đi mẹ, không cần vội ạ."
"Con mệt nhoài cả người rồi, xin phép mẹ về phòng nghỉ sớm chút."
Giản Minh Lôi vội vàng chuyển chủ đề, bước nhanh về phía phòng mình.
Bà Cao Thúy Lan dù có bao nhiêu điều muốn nói cũng chẳng thể nói với bóng lưng con trai, chỉ biết thở dài thườn thượt.
Con trai không vội, nhưng bà thì lo đến sốt cả ruột, từ lâu đã muốn được bế cháu.
Dạo này bà cũng phải chú ý hơn, không thể để đứa con trai bị cô gái nào ve vãn, lừa phỉnh mất. Nhà bà chỉ muốn một cô con dâu môn đăng hộ đối và trong sạch thôi!