Kỹ nữ hoàn lương

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Kh..ốn kiếp!” Ta tức giận đến hàm răng run lên, nâng váy chạy lên lầu, còn chưa kịp đứng vững giơ tay đã tát thẳng vào mặt nàng ta.

"Ánh đèn sân khấu gì, ăn ngon mặc đẹp gì, định trở thành tiện nữ như ta và ngươi sao? Đừng giả vờ như ta không biết ngươi vui vì điều gì. Chẳng phải là do ngươi ghen tị sao? Ta trèo lên cành cây cao thì được cái gì? Vàng bạc châu báu chẳng để làm gì! Sao ta lại đối xử không tốt với Phù Dung!"

Nguyệt Nguyệt bị ta tát, hai mắt đỏ hoe: "Ngươi cao quý, ngươi thật tuyệt, ngươi đã làm làm như vậy để bảo vệ muội muội mình. Ta chỉ không thích, tại sao ngươi lại giả vờ như một bạch liên hoa, giả vờ lo cho muội muội!"

Ta tức giận đến nỗi lòng bàn tay đau nhức. Một bên mặt của Nguyệt Nguyệt đã bị ta tát cho sưng tấy, cũng như những người nữ nhân trong Lãm Nguyệt lâu đều có gai khắp người. Vùng đất tam giáo, chín suối này cũng có cung bậc, không làm tiểu nhân thì bị người ức hiếp, ai có thể vô cớ ăn tát mà không đánh trả.

Phù Dung luôn nói rằng ta xấu tính, nếu ta không xấu tính, làm sao muội ấy có thể có cuộc sống yên ổn!

Ta đã mắng Nguyệt Nguyệt và xắn tay áo đánh nhau với nàng ta. Nguyệt Nguyệt không thể đánh lại ta, nếu nàng ta có thể chiến thắng, đó sẽ không phải là ta.

Sau khi thắng được Nguyệt Nguyệt, ta thu dọn y phục của mình. Dù khuôn mặt có hơi bầm dập nhưng khí chất vẫn còn đó.

Ta không biết khí thế này có thể làm Phù Dung sợ đến mức nào, nhưng ta chỉ đứng yên trước mặt muội ấy. Phù Dung trở nên bối rối và co người lại một chút trong vòng tay của Liễu Tùy An.

“Tỷ.” Muội ấy gọi ta.

"Đồ tự ti!"

Ta nhìn muội ấy, hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống khuôn mặt Phù Dung. Muội ấy thực sự rất đẹp, ngay cả những giọt nước mắt cũng trong suốt như pha lê.

Ta cảm thấy thương hại.

Liễu Tùy An đứng trước mặt Phù Dung, cười khẩy và kéo dài khoảng cách giữa hai chúng ta.

"Phù Dung băng thanh ngọc khiết, nếu muội ấy nguyện ý, nàng ấy sẽ trở thành "Thủ bài"(Kỹ nữ hàng đầu)

Liễu Tùy An, một nam nhân chưa bao giờ tham gia vào các công việc tuyển người. Ta lười nói nhảm với hắn, chỉ dựa vào tư cách tỷ tỷ ra lệnh cho Phù Dung: "Theo tỷ về đi.”

Phù Dung do dự một chút, nhưng vẫn tách khỏi Liễu Tùy An và đi về phía ta, hắn nắm lấy tay áo Phù Dung với vẻ mặt miễn cưỡng: "Phù Dung, ngày mai ta lại đến."

Phù Dung cúi đầu: "Cám ơn Liễu công tử."

Ta tức giận đến mức túm lấy Phù Dung và bắt muội ấy quỳ sau cánh cửa ngay khi ta trở về phòng.

"Muội thật có rất nhiều kỹ năng!"

Phù Dung rụt rè lắc đầu: "Xin lỗi tỷ tỷ, muội không phải cố ý cướp khách của tỷ."

"Không phải vì khách nhân, muội có biết điều này có nghĩa là gì không? Làm sao muội có thể làm người khi rời khỏi Lãm Nguyệt lâu mà không giữ mình trong sạch!"

Phù Dung vẫn như chim cút: "Tỷ tỷ, chúng ta đã vào lãm Nguyệt lâu rồi, chẳng lẽ còn mogn mình trong sạch sao? Nguyệt Nguyệt tỷ nói đúng, tìm một nam nhân đáng tin cậy là lối thoát duy nhất của chúng ta."

"Vô lý!” Ta đập bàn, Phù Dung bị ta làm cho giật mình khóc lóc.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại tức giận như vậy, tỷ đã có Quý công tử không phải sao?"

Muội ấy nước mắt lưng tròng, thế nhưng lại chất vấn ta: "Hay là tỷ tỷ thật sự sợ muội cướp mất ánh đèn sân khấu của tỷ, sợ muội trở thành “thủ bài” sao?”

Ta sững sờ, không ngờ Phù Dung lại nghĩ ta như vậy. Nhất thời nói không nên lời.

"Muội cho rằng mấy năm nay tỷ giấu giếm muội ra ngoài tiếp khách là vì cái gì?"

Phù Dung gật đầu: "Muội biết tỷ tỷ, nhưng muội muốn đi ra ngoài, Liễu công tử nói sẽ chuộc muội."

"Sau đó thì sao? Hắn đã có thê tử, chuộc muội rồi thì muội cũng chỉ là làm tiểu thiếp mà thôi."

" Nhưng muội không thể ở trong Lãm Nguyệt lâu này cả đời được! Muội không muốn giống như tỷ, làm một người hạ đẳng cả đời!" Phù Dung khóc: "Muội muốn đi ra ngoài, muội muốn làm một người trong sạch! Chỉ có Liễu công tử mới có thể giúp muội!"

Ta sững sờ, nhưng Phù Dung vẫn tiếp tục dập đầu: "Muội xin tỷ, tỷ giúp muội với."

Ta không biết phải nói gì vào lúc này, rằng Liễu Tùy An đã khiêu khích ta và Nguyệt Nguyệt, giờ đây hắn lại trở thành vị cứu tinh của Phù Dung. Làm sao có thể tin tưởng nam nhân này?

Ta đột nhiên không đứng dậy được, trước mắt tối sầm lại, ngã quỵ xuống đất.

Phù Dung chạy tới, dội nước và véo ta.

"Tỷ tỳ, tỷ đừng dọa muội, tỷ có chuyện gì thì phải làm sao đây, tỷ tỷ!"

Ta nắm lấy cánh tay muội ấy: “Có tỷ ở đây, muội nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

Ta đi tìm ma ma ( người đứng đầu kỹ viện), ném sáu trăm lạng bạc xuống bàn của nàng.

"Ta muốn chuộc thân cho Phù Dung."

Nàng ta cười nhếch mép, lắc lắc lớp thịt béo trên người: “Nàng ấy bây giờ là "thủ bài", giá của nàng ấy đã tăng lên, phải trả tám trăm lượng mới chuộc được.”

Ta nghiến răng nghiến lợi, trong miệng tràn ngập mùi m..áutươi.

Lúc trước nàng ta nói nộp một trăm lượng chuộc muội ấy, hiện tại đã tăng lên tám trăm lượng, đúng là ăn cướp mà!

"Liễu Hữu, con gái ngoan của ta."

Kỹ nữ hoàn lương

3