Chẳng biết thằng bé có tin lời cha nói thật không, nhưng cái cách cậu trừng mắt nhìn Lâm Quân Trạch cứ như đang oán trách rằng: "Cha đã cướp mẹ của chúng con rồi, tụi con uất ức muốn c.h.ế.t đây này!"
Bởi vậy, cậu bé càng chẳng hề nể nang gì ông cha Lâm Quân Trạch này.
Cố Tri Ý rửa xong nồi đất, thấy Nhị Bảo mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm cả vạt áo, bèn liền với lấy chiếc khăn mặt lau cho cậu bé.
Lau sạch mặt mày cho Nhị Bảo đâu vào đấy, cô lại thấy Đại Bảo ngồi tựa cằm vào cánh cửa, trông vẻ mặt ủ rũ lạ lùng. Cố Tri Ý đi đến bên cạnh, vuốt đầu Đại Bảo, thấy trán thằng bé ướt đẫm mồ hôi.
"Đại Bảo, con làm sao thế?" Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm vậy thôi.
Ai ngờ Đại Bảo lại ra vẻ người lớn, khẽ thở dài thườn thượt hỏi: "Mẹ ơi, sao con vẫn chưa lớn vậy hả mẹ?"
Cố Tri Ý cảm thấy lạ lùng, hỏi: "Đại Bảo muốn lớn để làm gì vậy con?"
"Chú Cương Tử bảo phải lớn thì mới được đi xe đạp ạ." Đại Bảo ngước nhìn mẹ.
Thì ra là vì chuyện xe đạp này. Với một đứa trẻ ba tuổi mà nói thì, muốn tự mình đi xe đạp quả thực còn phải chờ đợi thêm mấy năm nữa. Nhưng lúc này, Cố Tri Ý không muốn làm phật lòng hay để thằng bé mất đi niềm tin của Đại Bảo.
"Vậy sau này Đại Bảo phải nhớ ăn thật nhiều rau xanh, mới mau lớn được đấy."
Đại Bảo mắt tròn xoe, ngạc nhiên nhìn Cố Tri Ý: "Thật không ạ?"
Được mẹ Cố Tri Ý gật đầu khẳng định, Đại Bảo hớn hở reo vang: "Vậy sau này Đại Bảo sẽ ăn thật nhiều rau xanh, phải lớn thật nhanh để còn được đi xe đạp!"
Thằng bé Nhị Bảo bên kia nghe được chuyện này, thằng bé cũng sốt sắng đòi ăn nhiều rau hơn. Cậu vội vàng nói với Cố Tri Ý: “Mẹ ơi, vậy tối nay mẹ phải làm thật nhiều rau xanh hơn nhé, Nhị Bảo cũng muốn ăn nhiều lắm!”
Cứ như thể chúng sợ Cố Tri Ý làm ít rau sẽ chẳng đủ cho hai anh em chúng nó vậy.
Thế là ba người lớn được một trận cười phá lên. Cố Tri Ý cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cho hai anh em ăn nhiều rau xanh, coi như cũng giải quyết được cái thói kén ăn rau của hai đứa rồi.
Đậu ngâm đủ thời gian, cô bỏ vào nồi, thêm nước lạnh ngập mặt đậu.
Cố Tri Ý đặt chiếc bếp lò con giữa sân, nhóm lửa bằng nắm rơm khô, rồi lần lượt thêm vài khúc củi nhỏ, bắt đầu nấu, ngọn lửa liu riu bốc lên.
Sau chừng hai mươi phút, mùi thơm lừng của đậu xanh đã lan tỏa khắp gian nhà. Cố Tử Ý cầm chiếc vá, khuấy đều nồi chè. Thấy chè đã nguội bớt, Đại Bảo và Nhị Bảo liền nhanh nhẹn chạy lại vây quanh bếp lò, đôi mắt háo hức nhìn vào trong.
Mới ngửi thấy mùi đậu xanh thoang thoảng, mặt mày hai đứa nhỏ đã rạng rỡ hẳn lên.
Cố Tử Ý thầm nghĩ, niềm vui của con trẻ đôi khi thật đơn sơ, chỉ bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Dẫu là chuyện vụn vặt, nhưng trong mắt lũ nhỏ lại được phóng đại lên gấp bội, khiến niềm vui cũng vì thế mà nhân lên không biết mấy lần. Thật đáng yêu!
Thấy Cương Tử đang dìu Lâm Quân Trạch bước ra khỏi nhà, Cố Tử Ý bảo Đại Bảo chạy vào bếp lấy túi đường trắng để trên chạn bát.
Nghe đến đường, Nhị Bảo vốn đang ủ rũ bỗng chốc hăng hái hẳn lên, lập tức lẽo đẽo theo Đại Bảo vào bếp.
Cố Tử Ý đợi một hồi mới thấy hai anh em mang đường trắng ra, khóe miệng mỗi đứa đều vương vãi mấy hạt đường trắng li ti.
Chỉ cần nhìn qua cũng đoán được ngay hai anh em đã lén lút hùa nhau chui vào bếp ăn vụng đường trắng rồi.
“Sao lại lâu như vậy? Không phải hai đứa ăn vụng đường đó chứ?” Cố Tử Ý giả vờ như không thấy bằng chứng còn dính trên mép lũ trẻ, cô nghi hoặc hỏi.
Đại Bảo đưa túi đường trắng cho Cố Tử Ý rồi cúi gằm mặt, không dám nhìn mẹ, xem ra đã chột dạ thật rồi. Ấy vậy mà Nhị Bảo phản ứng nhanh nhảu hơn, thằng bé vội khoát tay lia lịa: “Mẹ ơi, Nhị Bảo không ăn, không có ăn đâu ạ!”
Ừm, nếu mẹ bỏ qua mấy hạt đường vẫn còn dính ở khóe miệng hai đứa thì có lẽ mẹ sẽ tin.
---