Hôm nay Cố Tri Ý đến sớm, nghĩ bụng còn chút thời gian, liền mượn một chiếc ghế ở quầy tạp hóa ngồi chờ Đoàn Đoàn và Viên Viên tan trường.
Nào ngờ cô lại bắt gặp Đoàn Đoàn đang dẫn một nhóm bạn nhỏ, hùng hổ kéo nhau đi về phía khoảnh đất hoang sau trường học.
Nguyên do là lũ trẻ lớp bên cạnh gai mắt trước cái thói "đại tỷ" của Đoàn Đoàn, nên chúng hẹn nhau ra khoảnh đất hoang " nói cho ra nhẽ" sau giờ học.
Cố Tri Ý nhìn thấy cảnh lũ nhỏ xúm xít như vậy, đặc biệt là khi con gái mình lại còn đang bị bao vây ở ngay phía trước.
Trán cô bắt đầu giật thình thịch.
Chẳng buồn nghĩ ngợi đến chuyện giữ thể diện hay không gian riêng gì nữa, cô liền lập tức theo chân bọn nhỏ.
Đến khi theo kịp lũ trẻ vào khoảnh đất hoang, khóe mắt Cố Tri Ý đã giật liên hồi.
Từ phía bên kia, một cô bé tròn trịa với vẻ mặt có vẻ khá dữ tợn bước ra. Nó hùng hổ tiến lên và cất tiếng:
“Lâm Ngọc Điềm, tôi muốn cậu nhường lại cái chức 'đại tỷ' năm nhất ra đây!”
“Dựa vào đâu? Cậu thử xem bọn họ có nhận cậu làm 'đại tỷ' không?” Đoàn Đoàn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh khỉnh.
Chứng kiến cái bộ dạng "bá đạo" nhỏ thó ấy, ngay cả Cố Tri Ý, thân là người làm mẹ, cũng phải thấy bối rối.
Đây thật sự là cô con gái đáng yêu mềm mại vẫn hay làm nũng ở nhà mình ư?
“Hừ, chúng tôi mới không cần kiểu 'đại tỷ' như cậu đâu!”
“ Đúng vậy, chúng tôi chỉ nhận Điềm Điềm thôi, phải không 'đại ca'?”
Mấy thằng nhóc vội vàng thể hiện lòng trung thành, Đoàn Đoàn liếc mắt ra hiệu " tốt lắm", đoạn quay sang nhìn cô bé đối diện đầy khiêu khích.
Cô bé đối diện không thể chịu đựng thêm nữa.
Nó bèn ưỡn thẳng n.g.ự.c mũm mĩm lên, nói lớn: “ Tôi không phục! Thôi được, hôm nay hai đứa mình choảng nhau một trận ở đây, xem ai thắng ai bại!”
Nói rồi, hai đứa nhỏ liền như hổ rình mồi, chực lao vào đánh nhau.
Cố Tri Ý đang định bước ra, thì từ phía bên kia, thằng em trai lúc nào cũng lẽo đẽo theo chị cũng đã lộ diện.
“Đoàn Đoàn, có phải có đứa nào bắt nạt chị không? Có em trai đây rồi!” Cố Tri Ý nghe thấy giọng nói thứ hai còn non choẹt, đầu cô bỗng nhức lên.
Lần này, cô có muốn không ra mặt cũng không được nữa rồi.
Cố Tri Ý bèn trực tiếp bước ra từ phía sau lùm cây và hỏi: “Này, đây là đang định đánh nhau đấy à?”
Con bé nhỏ kia thấy có người lớn nhưng vẫn trơ tráo dám đáp lời: “Đây là chuyện của bọn trẻ chúng cháu, người lớn như dì đừng có nhúng tay vào!”
Vừa dứt lời, nó liền nghe thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên giật mình nhìn nhau, rồi yếu ớt gọi: “Mẹ!”
Con bé kia trợn tròn mắt.
“Này, Lâm Ngọc Điềm! Đây là chuyện của hai đứa mình, sao cậu lại trơ trẽn đến vậy, còn dám gọi mách ba mẹ?” Vừa nói, nó vừa tức giận dậm chân bành bạch.
Trông bộ dạng tuy có phần kỳ quặc và hung hăng, nhưng dưới cái nhìn của Cố Tri Ý thì nó lại thật đáng yêu.
“Hạ Đình Đình, cậu mới là kẻ trơ trẽn! Tôi mới không mách ba mẹ đến đây!” Đoàn Đoàn gân cổ cãi lại.
Trong nháy mắt, khi bắt gặp ánh mắt của Cố Tri Ý đang nhìn mình, Đoàn Đoàn liền xìu xuống, toàn thân mềm nhũn cả ra.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Cố Tri Ý chưa hề mắng mỏ gì, chỉ điềm đạm hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi đã hỏi rõ ràng, Cố Tri Ý ước gì vừa nãy mình đừng hỏi thì hơn.
Tất cả những thứ này rốt cuộc là cái trò quái quỷ gì vậy không biết nữa?
Sao cứ toàn học những cái thói hư tật xấu ở đâu về thế này chứ?
Vì vậy, tất cả lũ nhỏ ở đó đều được Cố Tri Ý răn dạy một bài học thấm thía bằng một tràng dạy dỗ tỉ mỉ, thấu tình đạt lý.
Nghĩ bụng nếu để lũ trẻ về muộn sẽ khiến người nhà lo lắng, lúc này Cố Tri Ý mới dẫn bọn chúng ra khỏi khoảnh đất hoang.
Ngay khi vừa ra khỏi khoảnh đất hoang, lũ trẻ liền lũ lượt chào tạm biệt, rồi cứ thế tản ra như một tổ ong vỡ.
Chỉ còn lại Đoàn Đoàn đứng trơ ra ở đó...
Cô chợt nhận ra, vẫn còn hai đứa con của mình đứng trơ ra ở đó!
Đoàn Đoàn chột dạ, chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Tri Ý, cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Cố Tri Ý liền kéo hai đứa nhỏ về nhà.
Đoàn Đoàn sau một hồi lâu quan sát, thấy Cố Tri Ý không hề tỏ ra giận dữ, lúc này mới rón rén hỏi: “Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ lại về rồi ạ?”
“ Đúng vậy! Nếu mẹ không về, sao mẹ có thể tận mắt chứng kiến cái 'màn biểu diễn' xuất thần như vừa nãy cơ chứ!”
---