Đối với chuyện học hành, Cố Tri Ý không ép các con phải vội vã, vẫn nên để chúng tự giác là tốt nhất.
“Thôi được rồi, vậy các con tự cố gắng nhé. Mẹ không quan tâm nữa.” Cố Tri Ý làm bộ giận dỗi.
Nói xong, cô lại nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến giờ làm cơm cho mấy đứa nhỏ rồi.
“Tiểu Ý, em về rồi đấy à?” Hà Thúy tay xách nách mang đồ ăn vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Cố Tri Ý đang thoăn thoắt xoay sở trong bếp.
“Vâng, em mới về ạ. Chị dâu ơi, em lại quên gọi một cú điện thoại báo cho chị biết.” Lúc này Cố Tri Ý mới nhớ bản thân mình khi trở về đã quên gọi điện thoại nói một tiếng với Hà Thúy.
Giờ nhà mình đã có điện thoại cố định, liên lạc cũng tiện lợi và đỡ phải chạy đi chạy lại báo tin hơn nhiều.
“Ôi, cái này thì có là gì đâu chứ.” Hà Thúy cười nói, sau đó chị cũng bước vào nhà bếp hỗ trợ nấu cơm.
“Chị dâu, để em xoay sở là được rồi. Tối nay chị và Tiểu Chí cứ qua nhà em dùng bữa nhé.” Cố Tri Ý nói xong thì nhận lấy gói đồ ăn trên tay chị Hà Thúy.
“Ôi, được rồi, lát nữa bảo Viên Viên chạy sang gọi là được. Để chị giúp em một tay.”
“Dạo này em không phải ngược xuôi công tác nữa rồi phải không?” Hà Thúy thấy Cố Tri Ý thường xuyên đi lại vất vả thì cười hỏi.
“Ừm, công việc tiếp theo đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, sắp tới em sẽ ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ.”
“Phải rồi, nên ở bên cạnh lũ trẻ nhiều hơn chứ! Cơ mà, từ tấm bé tới giờ, ba đứa trẻ nhà em nào có làm người lớn phải bận lòng mấy đâu.” Hà Thúy rất hiểu rõ mấy đứa nhỏ nhà Cố Tri Ý, chị cũng không kìm được lời khen.
“ Đúng vậy, mấy đứa bé rất ngoan, nhưng phận làm mẹ như em cũng chẳng thể mãi miết lo chuyện làm ăn bên ngoài được.” Cố Tri Ý bất đắc dĩ nói.
Vài năm trước, công việc làm ăn đang trên đà phát triển như diều gặp gió, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều phải do một tay cô thu xếp, chẳng thể nào buông xuôi cho ai khác được. Nay công việc đã dần ổn định, cô cũng có thể dành nhiều thì giờ hơn ở nhà bên lũ trẻ.
Hai chị em hàn huyên một lát về dăm ba chuyện gần đây, rồi cũng đã chuẩn bị xong xuôi bữa tối.
Trước giờ ăn cơm, Tam Bảo cũng đã trở về nhà.
“Mẹ đã về nhà rồi ư?” Tam Bảo vừa về nhà đã nhìn thấy sự khác biệt trong nhà, cậu bé ngạc nhiên hỏi.
“ Đúng vậy. Anh ba, nếu không có gì bất ngờ, tối nay mình được ăn món mẹ nấu rồi!” Viên Viên trêu chọc nói.
Lần này Tam Bảo chẳng bận tâm gì đến lời trêu ghẹo của Viên Viên, cậu chạy vút một mạch vào bếp.
“Mẹ. Mẹ!”
“Mẹ ở đây này.” Cố Tri Ý trong nhà bếp đã nghe tiếng gọi của Tam Bảo.
“Sao giờ này mới trở về?” Cố Tri Ý nhìn Tam Bảo đứng ở cửa phòng bếp, hỏi.
“Hì hì, ở nhà chẳng có việc gì, con đã sang công viên vẽ mấy tán cây ngọn cỏ.” Tam Bảo ngượng ngùng nói.
“Thôi được rồi, từ rày về sau đừng về muộn thế này nữa nhé! Trời tối đường sá không an toàn đâu con.” Cố Tri Ý vẫn không yên tâm dặn dò.
“Con biết rồi, mẹ.” Tam Bảo cũng biết bản thân cậu một khi đã vẽ thì rất dễ dàng quên đi thời gian.
“Được rồi, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi!” Cố Tri Ý vừa nói vừa xếp đồ ăn lên bàn.
Tam Bảo rửa tay, chạy ngay đến phụ mẹ bưng đồ ăn lên bàn.
Tháng mười một ở Bắc Kinh trời đã se lạnh, cả nhà quây quần trong phòng dùng bữa cho ấm cúng.
Tiểu Chí nhà chị Hà Thúy, dù trạc tuổi Tam Bảo nhưng trông chững chạc hơn hẳn, không hề nghịch ngợm lém lỉnh như cậu bé.
“Thím.” Tiểu Chí nhìn thấy Cố Tri Ý, cậu bé hơi xấu hổ gọi một tiếng.
“Ôi chao, Tiểu Chí nhà mình giờ đã lớn bổng thành một chàng trai rồi đấy nhỉ.” Cố Tri Ý bưng canh ra nói.
Chẳng ai hỏi han gì thêm nữa, mọi người cùng rửa tay rồi quây quần bên mâm cơm.
Bởi thời tiết trở lạnh, lại đã có tủ lạnh trong nhà, nên Cố Tri Ý mua thực phẩm nhiều cũng chẳng còn phải lo đồ ăn bị ôi thiu.
Bữa tối, cô nấu món thịt bò xào cải rổ, thịt heo luộc xé, tôm hấp, thêm đĩa rau kỷ tử xào tỏi và bát canh thịt viên nóng hổi.
Đã lâu không được thưởng thức cơm mẹ nấu, mấy anh em thi nhau xuýt xoa không ngớt. Đến bữa, ai nấy đều cắm cúi, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lo gắp đầy ắp vào bát mình.
“Mẹ ơi, con thật sự rất nhớ cơm mẹ nấu!” Đoàn Đoàn tranh thủ lúc nhai cơm, líu lo nói với Cố Tri Ý.
“Sau này mẹ sẽ nấu cho các con ăn mỗi ngày.”
“Vậy xem ra chúng ta có lộc ăn rồi!” Viên Viên, đứa bé ham ăn, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Viên Viên, em đã lớn tướng rồi, vẫn nên kiềm chế lại chứ!” Chị Đoàn Đoàn trêu chọc.
“Em là đang tuổi ăn tuổi lớn, chị thì biết cái gì chứ!” Viên Viên bất mãn nói, rồi chẳng thèm để ý đến Đoàn Đoàn nữa mà lại tự xới thêm một bát cơm đầy ắp cho mình.
Buổi tối, vì bữa cơm quá thịnh soạn khiến ai nấy đều no căng bụng, Cố Tri Ý bèn dắt mấy đứa trẻ ra ngoài đi dạo hóng mát.
Tháng mười một ở Bắc Kinh vẫn chưa chính thức bước vào mùa đông. Buổi tối, khoác thêm chiếc áo ấm đi dạo trên phố, cảm giác thật khoan khoái, thư thái lạ thường.
Dưới mặt đất đầy lá rụng, trên đỉnh đầu là lá bạch quả màu vàng óng ả. Chỉ cần liếc mắt một cái, đã đủ để người ta say đắm trước vẻ đẹp ấy.
Mấy mẹ con vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh, mấy đứa bé thì líu lo kể đủ thứ chuyện ở trường học trong suốt thời gian qua. Cố Tri Ý kiên nhẫn lắng nghe, trong lòng cảm thấy thật viên mãn.
Chẳng biết bên Lâm Quân Trạch lúc này ra sao rồi?
Nửa năm về trước, anh ấy có nói đang làm nhiệm vụ, sau đó thỉnh thoảng vẫn gửi thư về nhà, nhưng trong thư chẳng có gì đặc biệt cả.
Tính ra, anh ấy đã tốt nghiệp trường quân sự được hơn chục năm trời rồi.
Trong khoảng thời gian này, công việc của Lâm Quân Trạch cũng có nhiều thay đổi. Vụ án trước đó đã khiến không ít cán bộ liên quan bị bắt giữ, và Lâm Quân Trạch may mắn được đề bạt vào vị trí còn trống, công việc cứ thế thuận buồm xuôi gió.