Thấy thời tiết tốt, Lâm Quân Trạch cũng mang cả vỏ chăn bông ra giặt giũ sạch sẽ.
Lúc Hà Thúy đến thì thấy Lâm Quân Trạch đang ngồi xổm giữa sân, hì hục giặt mớ quần áo.
Chẳng ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua, Lâm Quân Trạch vẫn giữ nguyên vẻ chăm chỉ tháo vát ấy.
Không biết Hà Thúy nghĩ đến cái gì, ánh mắt chị chợt trùng xuống, chất chứa nỗi niềm riêng.
Mãi một lúc sau, chị mới trấn tĩnh lại, vừa lúc Lâm Quân Trạch cũng ngẩng đầu nhìn sang, Hà Thúy lập tức cười nói.
“Quốc Bình trở về từ tối qua sao?”
“ Đúng vậy, chị dâu. Trong thời gian này đã phiền chị dâu chăm sóc gia đình giúp em nhiều rồi.” Lâm Quân Trạch nói chuyện nhưng tay vẫn thoăn thoắt không ngừng.
“Nói ra thì em và Tiểu Ý đúng là có duyên phận vợ chồng hòa hợp, hôm qua Tiểu Ý cũng vừa trở về. Thế này thì hai đứa có thể ở nhà thêm mấy hôm rồi.”
“ Đúng vậy ạ, cũng có thể ở nhà dành nhiều thời gian hơn cho gia đình rồi.” Mấy năm nay, hai vợ chồng họ vì công việc riêng nên thời gian dành cho con cái chẳng được bao nhiêu.
Bây giờ đã có thể bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho gia đình rồi, chỉ hy vọng người một nhà có thể ở bên nhau, dù chẳng làm gì, chỉ ngồi trò chuyện với nhau thôi cũng đã thấy ấm lòng.
Huống hồ là cuối tuần, mấy đứa trẻ lại được nghỉ học, cả nhà lại có thể cùng nhau đi dạo ngoại thành.
Hiện tại, Bắc Kinh giờ đây đã có bao nhiêu là địa điểm để tiêu khiển, còn có cả Cố Cung lẫm liệt uy nghiêm.
Bên này, Lâm Quân Trạch hì hục dọn dẹp nhà cửa, bên kia Cố Tri Ý say giấc đến tận mười giờ sáng.
Lúc cô thức dậy, Lâm Quân Trạch đã phơi phóng quần áo khô ráo đâu vào đấy, đến thức ăn cho bữa trưa cũng đã mua sắm tươm tất.
Cố Tri Ý nhìn ra sân, thấy la liệt quần áo, chăn màn đang tung bay phấp phới, vì vậy khóe mắt cô không khỏi nhếch lên.
Cho nên người đàn ông này ở đâu ra vậy chứ? Sao mà khỏe như vâm thế không biết?
Cô lại nhìn mình: ...
Thôi thì khỏi phải nói.
“Vợ à, em dậy rồi à? Em chờ chút, anh hâm nóng bữa sáng cho em. Em lót dạ tạm một chút đi, lát nữa sẽ dọn cơm trưa.” Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý, trên môi lại nở nụ cười tinh quái.
Ít nhất là trong mắt Cố Tri Ý, anh đúng là như vậy.
Mặc kệ cái người đang trêu chọc mình, Cố Tri Ý vội vàng đi rửa mặt trước đã.
Lâm Quân Trạch thì lại tỏ vẻ vô cùng hồn nhiên, cứ như thể mình chẳng làm điều gì sai trái, tự tay đặt phần bữa sáng còn nóng hổi lên bàn, còn cẩn thận thử nhiệt độ.
Cố Tri Ý trừng mắt liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, rồi lại cúi đầu xuống, bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
“ Đúng rồi, năm nay nhất định phải về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nhà máy nhỏ của nhà mình làm ăn hiệu quả, lợi nhuận cũng không hề ít đâu. Mấy bữa trước, má em còn gọi điện cho em nói bên nhà bác cả lại bắt đầu gây chuyện nữa rồi.” Cố Tri Ý uống một ngụm cháo, tiện thể trò chuyện với Lâm Quân Trạch.
“Được, năm nay anh còn mấy ngày phép thường niên.” Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu.
Hiện tại chức vụ anh đã lên cao, rất nhiều chuyện chỉ cần đứng sau chỉ đạo, sắp xếp ổn thỏa là được, cũng chẳng còn gì đáng bận tâm.
Cố Tri Ý nhìn Lâm Quân Trạch ngồi đối diện, trong mắt cô, người đàn ông gần bốn mươi này vẫn cứ rắn rỏi, tràn đầy sức sống.
Cũng chẳng có gì khác biệt với mấy năm trước, muốn nói có thì chính là có thêm sự từng trải, uy nghiêm tự nhiên mà toát ra.
Đây chính là cảm nhận rõ rệt nhất của Cố Tri Ý về người đầu gối tay ấp với mình.
Năm tháng dường như thật hậu đãi cặp vợ chồng này, đã nhiều năm như vậy nhưng tình cảm của hai người càng ngày càng mặn mà, cảm giác như càng sống càng trẻ lại.
Có lẽ vì không phải lo lắng quá nhiều cho lũ trẻ, sự nghiệp cũng trên đường thuận buồm xuôi gió, cha mẹ trong nhà vẫn còn khỏe mạnh.
Người trong xóm cứ hễ nhắc đến nhà Lâm Quân Trạch đều bảo cuộc đời anh viên mãn quá đỗi.
Đúng vậy. Vợ khéo tề gia nội trợ, giỏi giang đảm đang, sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió, con cái đều ngoan ngoãn, hiếu thảo. Giờ đây, con trai cả cũng đi theo con đường của cha, tiền đồ rộng mở.
Mỗi lần trông thấy cả nhà này, người ta chỉ biết xuýt xoa: Ông trời quả là ưu ái!
Chỉ là mấy người họ còn chưa kịp về ăn Tết thì đã nhận được hung tin mẹ Lâm đổ bệnh.
Đúng lúc Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch có mấy ngày nghỉ phép nên lập tức đưa lũ trẻ về thăm thành phố Triều một chuyến.
---