Buổi chiều, cô đi đến trường của Đoàn Đoàn, gặp cô giáo chủ nhiệm – cô giáo Phùng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Cố Tri Ý, gương mặt cô giáo Phùng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, hiếm khi nở một nụ cười.
“Là mẹ của Lâm Ngọc Điềm phải không ạ?”
“ Đúng vậy, thưa cô giáo Phùng. Không biết lần này Đoàn Đoàn lại có chuyện gì rồi ạ?” Cố Tri Ý hỏi.
“Chuyện là thế này, chị Lâm ạ, gần đây tôi phát hiện thành tích học tập của Ngọc Điềm đang sa sút, tìm hiểu thì biết cháu ở nhà thường xuyên xem ti vi. Hơn nữa ở trường học cháu tụ tập thành nhóm, còn bày đặt kết nghĩa chị em, trên lớp thì thường xuyên chểnh mảng, mất tập trung. Sau buổi học, cháu còn lôi kéo bạn bè ra ngoài chơi bời. Hôm nay tôi gọi chị tới đây, chủ yếu là mong chị nắm rõ tình hình của cháu để cùng phối hợp giáo dục.”
Dẫu cô giáo Phùng đã cố gắng nói năng khéo léo, uyển chuyển hết sức, nhưng Cố Tri Ý vẫn nhận ra nỗi bực dọc, tiếc nuối như "hận sắt không thành thép" trong lời cô.
“Vâng. Thưa cô giáo Phùng, tôi sẽ trở về trò chuyện, tìm hiểu kỹ càng hơn với con bé.” Cố Tri Ý cũng không nỡ trách phạt Đoàn Đoàn ngay, không đến mức không cho con bé cơ hội giãi bày, tự biện minh cho mình.
Lần này, cô giáo cũng chỉ thông báo tình hình này với phụ huynh trước. Trước khi Cố Tri Ý rời đi, cô giáo còn nói thêm một câu.
“Thưa chị Lâm, tôi biết nói ra những lời này có lẽ không đúng lúc, nhưng Ngọc Điềm là một đứa bé thông minh, chỉ là cháu chưa thực sự chú tâm vào việc học mà thôi. Chúng tôi rất mong chị, với vai trò làm mẹ, sẽ quan tâm, bảo ban cháu nhiều hơn nữa.”
Cố Tri Ý cũng không tức giận, cô biết vào thời này, các giáo viên vẫn còn hết mực tận tâm, trách nhiệm.
Cố Tri Ý khẽ gật đầu với cô giáo Phùng, rồi lặng lẽ trở về nhà.
Buổi chiều hôm nay, sau khi tan học Đoàn Đoàn cũng không dám ở lại trường lâu, mới tan học đã vội vàng ôm cặp về nhà ngay.
Nhưng Cố Tri Ý không nói gì cả, giả lơ, coi như không có chuyện gì.
Nếu mẹ tiếp tục la mắng thì trong lòng cô bé còn dễ thở hơn gấp bội phần, nhưng nhìn mẹ như thế này, cứ trầm ngâm, đến nửa đêm cũng chẳng mắng nổi một câu vậy.
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Đoàn Đoàn với nỗi lòng nặng trĩu ấy làm bài tập tối, ngay cả trên bàn ăn cũng cứ thấp thỏm lo âu.
Vốn dĩ cô bé còn cho rằng hôm nay cứ như thế mà thoát nạn một phen. Nhưng khi Tam Bảo đến bật chiếc ti vi lên, Cố Tri Ý mới gọi Đoàn Đoàn lại.
“Mẹ, làm sao vậy ạ?” Đoàn Đoàn nhỏ giọng hỏi.
“Con có biết hôm nay cô giáo gọi mẹ đến đã nói gì không?” Cố Tri Ý nhìn Đoàn Đoàn, cười hỏi.
“A? Có phải nói về thành tích của con không?” Cố Tri Ý thầm nghĩ, xem ra con bé cũng tự biết mình đã làm gì rồi.
“Ừm. Còn nữa?”
“Nói con chểnh mảng việc học.” Đoàn Đoàn nói xong thì đầu càng cúi gằm xuống đất.
“Ồ, thì ra con còn biết. Vậy con nghĩ như thế nào? Mẹ cho con một cơ hội để giãi bày tâm sự của mình.”
Hai tay Đoàn Đoàn vặn chặt vạt áo mình, cô bé liếc nhanh nhìn Cố Tri Ý, dưới ánh mắt khuyến khích của mẹ, cô bé mới lên tiếng: “Mẹ, con cảm thấy con không thích hợp đi học.”
Cố Tri Ý cau mày, ra chiều ngạc nhiên, như thể chưa từng nghe thấy điều này ở con bé.
“Vì sao?”
“Mẹ, con nghe mấy bạn học ở trường con nói con gái học hành nhiều cũng chỉ phí công, rốt cuộc cũng phải về nhà chồng lo chuyện bếp núc.” Đoàn Đoàn nói xong còn cẩn thận dò xét sắc mặt của Cố Tri Ý.
“Vậy nên chỉ vì những lời thị phi bên ngoài mà con không còn thiết tha chuyện học hành nữa hay sao?”
Đoàn Đoàn khẽ gật đầu.
Cố Tri Ý thở dài thườn thượt, dường như cô không thể ngờ Đoàn Đoàn lại lơ là việc học chỉ vì mấy lời ong tiếng ve từ người khác.
Cố Tri Ý kéo Đoàn Đoàn lại gần. Trước kia cô bé vẫn còn mũm mĩm, đáng yêu và ngây thơ, giờ đây đã bắt đầu ra dáng thiếu nữ phổng phao, duyên dáng.
Con bé đã có suy nghĩ riêng, biết phân biệt đúng sai.
Nhưng Cố Tri Ý hiểu rõ, những đứa trẻ ở độ tuổi này rất dễ bị môi trường xung quanh ảnh hưởng.
Đây cũng là giai đoạn hình thành những quan điểm và giá trị sống của riêng mình. Vì vậy, ngay từ đầu Cố Tri Ý đã không hề có ý định tra khảo hay chất vấn Đoàn Đoàn.
Thay vào đó, cô chọn cách dẫn dắt, khơi gợi để con bé tự bộc bạch tâm tư.
“Vậy con cảm thấy những điều người ta nói đều đúng cả sao?”
Đoàn Đoàn khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Cố Tri Ý im lặng chờ cô bé nói tiếp.
“Con cảm thấy không cần học hành đúng là rất vui, không phải nhồi nhét nhiều kiến thức nặng nề đến thế. Nhưng mỗi lần mấy cô, mấy dì hàng xóm trông thấy con, họ đều nói mẹ là sinh viên Thanh Hoa danh tiếng lẫy lừng, là người có học thức, tài giỏi vô cùng…”
“Vậy con cảm thấy học hành thật sự có ích lợi không?”
Đoàn Đoàn gật đầu dứt khoát.
Có thể thấy rằng cô bé vẫn đủ khả năng phân biệt điều hay lẽ phải. Chỉ là xung quanh con bé toàn là những lời lẽ như vậy, Đoàn Đoàn khó lòng tránh khỏi việc nảy sinh ý nghĩ học hành cũng chẳng ích gì.
---