Người già, nhất là khi đã đến tuổi này, vốn dĩ phải được hưởng phúc, an hưởng tuổi già, ăn ngon mặc đẹp.
“Cha, cha mau lên!” Đoàn Đoàn thúc giục Lâm Quân Trạch.
“Xong ngay đây.” Lâm Quân Trạch đặt chiếc máy ảnh lên giá ba chân, tự điều chỉnh chế độ hẹn giờ tự động.
Để mọi người chọn xong tư thế, sau đó anh nhấn tay vào nút chụp, rồi nhanh chóng chạy về xếp hàng cùng mọi người.
“Cười một cái nào!”
“Tách tách.” Máy ảnh kêu lên một tiếng, tấm hình tốt nghiệp đặc biệt của cả nhà đã được chụp xong.
Đại Bảo mặc một bộ quân phục ngụy trang màu ô liu, còn Nhị Bảo thì oai vệ trong bộ áo cử nhân.
Cả gia đình chụp hình tập thể xong, Đoàn Đoàn lại nằng nặc đòi chụp riêng với các anh.
Cố Tri Ý thì dẫn hai ông bà cụ đi dạo xung quanh.
Nhìn thấy những học sinh tràn đầy nhựa sống sắp sửa rời ghế nhà trường, hăm hở bước vào ngưỡng cửa cuộc đời của mình.
Cha Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trào dâng bao cảm xúc. Mới ngày nào mấy đứa bé còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vậy mà lúc này đã có thể ăn uống no nê, còn được học hành tử tế, trở thành những người có ích cho xã hội.
Rất tốt! Rất tốt!
Sau đó mấy người họ lần lượt chụp riêng với hai sinh viên đại học vừa tốt nghiệp kia.
Tiếp theo, cha Lâm và mẹ Lâm chụp ảnh chung của hai người.
Đến đây lễ tốt nghiệp cũng xem như đã xong xuôi.
Mẹ Lâm bắt đầu kéo hai anh em lại gần để trao gửi lời dặn dò.
Đơn giản chính là phải làm việc cho thật tốt, nếu có người yêu thì phải dẫn về nhà cho họ gặp mặt.
“Bà nội, chúng cháu vừa mới tốt nghiệp, còn chưa nhanh đến vậy đâu ạ?”
“Nhanh ở đâu mà nhanh? Mẹ các cháu đến tuổi này của các cháu đã sinh ra hai đứa rồi đấy!” Mẹ Lâm bĩu môi đáp.
Chỉ là không biết hai anh em suy nghĩ điều gì trong lòng mà sau đó vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Cố Tri Ý buồn cười nhìn họ mà không đến giải vây.
Tiếp theo đó, cha Lâm và mẹ Lâm ở lại Bắc Kinh một đoạn thời gian, sau đó Nhị Bảo đã đưa hai ông bà trở về quê, tiện thể cũng mang theo ít quà cáp cho bác cả và cậu cả.
Dù ít khi tụ họp, nhưng tình nghĩa anh em họ Lâm vẫn vẹn nguyên như thủa nào.
Giờ đây, mấy anh em đều đã có công việc riêng, tự mình gánh vác việc nhà, lo toan cho tổ ấm riêng. Nhờ vậy, trong số họ, chẳng ai còn phải quá túng thiếu hay cần đến sự giúp đỡ của người khác.
Ở thôn này, không thiếu những trường hợp như vậy. Nhà nào con cái làm ăn phát đạt, thì nhà khác không mấy dư dả lại thường ngóng trông sự giúp đỡ, nương nhờ.
Thế nhưng, sự giúp đỡ này liệu có thể kéo dài mãi được không, hay chỉ là tạm bợ, có giới hạn?
Bởi vậy, tự mình vươn lên bằng chính đôi chân, đôi tay vẫn là lẽ sống cốt lõi. May mắn thay, mấy anh em nhà họ Lâm không hề có những suy nghĩ vụ lợi, không trong sạch như các gia đình khác.
Có thể vài năm đầu họ còn thoáng qua những suy nghĩ ấy, nhưng sau này, khi cuộc sống gia đình đã dần khấm khá, họ chỉ mong được an vui cùng vợ con, đâu còn bận tâm những chuyện nhỏ nhặt ấy nữa.
Hiện giờ, gia đình chú Tư vẫn là khá giả nhất, nhưng nhà các anh em khác cũng không hề kém cạnh. Có chuyện gì, anh em bà con đều sẵn lòng đưa tay giúp đỡ lẫn nhau.
Quả thực, đời sống của họ cứ thế mà trôi đi trong êm ấm, thuận hòa.
Cha mẹ Lâm ở Bắc Kinh được vài hôm, tuổi cao sức yếu nên không còn đi lại, thăm thú được đó đây như thủa trước. Song, may mắn là giờ đây Cố Tri Ý đã tậu được một chiếc ô tô con.
Muốn đi thăm thú đâu đó cũng trở nên thuận tiện và dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ tiếc là hiện tại vẫn chưa có chiếc xe hơi không mui nào. Bằng không, trông họ lại càng thêm phần ung dung tự tại, và cũng chẳng cần lo hai cụ già phải chịu cảnh say xe nữa.
Đương nhiên Cố Tri Ý thầm nghĩ, đây đã là những năm chín mươi. Một chiếc ô tô đã là một chuyện lớn lao rồi.
Vả lại, với vị trí đặc biệt của Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý chỉ sợ mình quá phô trương, khiến anh phải khó xử trong môi trường quân đội.
Thế nên, rất nhiều chuyện cô đều cố gắng giữ thái độ khiêm nhường hết mực, nhưng cũng không vì lẽ đó mà để người thân trong nhà phải chịu thiệt thòi.
Bản thân cô đã dốc sức kiếm tiền như vậy, cũng chỉ mong bọn trẻ trong nhà không phải bận tâm chuyện tiền bạc, có thể chuyên tâm theo đuổi hoài bão của mình, và cả gia đình được sống những ngày tháng sung túc, viên mãn nhất.
Nếu vì giữ sự khiêm tốn mà phải hạ thấp chất lượng cuộc sống, thì đó cũng không phải là điều Cố Tri Ý mong muốn.
Sau khi tốt nghiệp, Đại Bảo ở nhà được vài hôm, rồi lập tức phải sang bên quân đội để trình diện nhận công tác.
---