“Mẹ ơi, số tiền này chúng con không cần đâu, để lại cho mẹ và ba dưỡng già là được rồi ạ.” Đại Bảo nhẹ nhàng đẩy tay mẹ ra, giọng nói hiếu thảo.
“Cứ cầm lấy đi, anh em các con, mỗi đứa đều có phần.” Cố Tri Ý không để cậu con trai từ chối, kiên quyết nhét cuốn sổ tiết kiệm vào tay con, sau đó nhìn cô con dâu xinh đẹp đang đứng cạnh. Bà cũng chân thành chúc phúc hai vợ chồng sau này có cuộc sống vui vẻ, an yên.
Sau đó, khi Nhị Bảo kết hôn, cũng là lúc đứa bé đầu lòng nhà Đại Bảo vừa chào đời. Lúc này, vợ chồng Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch liền ở nhà chăm sóc cháu nội nhỏ. Đương nhiên, việc chăm sóc hằng ngày vẫn có bảo mẫu lo liệu, hai ông bà cũng chỉ thỉnh thoảng bế bồng cho vui. Cố Tri Ý vẫn hiểu rõ sức khỏe của mình. Trước kia đã chăm sóc nuôi nấng đến năm đứa con, giờ tuổi đã cao, bà vẫn mong có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Nhưng không hiểu sao, cô con gái nhỏ của Đại Bảo lại vô cùng quấn quýt Cố Tri Ý. Về cơ bản, chỉ cần Cố Tri Ý vừa bế lên, ngay lập tức cô bé sẽ nín khóc, ngoan ngoãn.
Nhị Bảo tìm được người yêu là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng, nghe nói đây là người mà Nhị Bảo quen biết khi còn ở nước ngoài trong một lần ' anh hùng cứu mỹ nhân'. Cô gái này cũng coi như là có chút tiếng tăm trong giới, ngày thường phải chạy khắp các nơi trên cả nước biểu diễn, cho nên hai người sau khi kết hôn cũng chưa vội tính chuyện con cái.
Còn Tam Bảo lại ở bên cạnh cháu gái ông Thích. Hai đứa cùng nhau lớn lên từ tấm bé, cũng đã nảy sinh tình cảm tự lúc nào không hay. Khi còn bé, không biết đây là thích, chúng liền bày trò cãi nhau, trêu chọc nhau để tìm kiếm cảm giác tồn tại và thu hút sự chú ý. Sau khi lớn lên, Tam Bảo là người nhận ra tình cảm của mình trước, rồi hai người cũng thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Khi ba người con đều đã yên bề gia thất, Cố Tri Ý đều chuẩn bị những bao lì xì thật hậu hĩnh, còn kèm theo mỗi đứa một căn phòng riêng. Chúng muốn chuyển qua đó ở cũng được, hoặc là cho thuê cũng được, Cố Tri Ý cũng không hề quản thúc.
Còn bà thì trước kia đã mua toàn bộ khu tiểu tứ hợp viện. Sau đó, bà cảm thấy nơi này quá nhỏ, sợ rằng sau này cháu trai cháu gái càng ngày càng đông, đến lúc đó sẽ không đủ chỗ ở, Cố Tri Ý dứt khoát quyết định mua luôn cả khu đất liền kề. Mấy người con đều đã ra ngoài ở riêng, chỉ vào dịp Tết mới tụ họp ở đây. Ngày thường bên này cũng chỉ có hai ông bà già, một người giúp việc và cô cháu gái nhỏ mà thôi.
Cụ Lâm cùng ông bà Cố, giờ đây đã tuổi cao sức yếu, không muốn phải xa rời chốn quê. Các cụ thường bảo, lỡ trên đường có xảy ra chuyện gì, thì dẫu có thác cũng muốn được yên nghỉ trong chính mái nhà thân thuộc của mình. Có như vậy mới thật sự an lòng.
Vợ chồng Cố Tri Ý đành chịu, mỗi khi rảnh rỗi lại thu xếp về Triều thị thăm hỏi các cụ già.
Sau khi Lâm Quốc Bình ly hôn, một mình anh nuôi dạy các con ăn học thành tài, bản thân anh cũng sắm được căn nhà ở huyện thành. Các cháu cũng rất hiếu học, nhờ nỗ lực của mình mà thi đỗ đại học, ra trường đều tìm được công việc ổn định, thu nhập khá.
Còn người mẹ ruột của chúng – Lý Hồng Hà – thì bị chính gia đình ruột thịt sắp đặt, ép gả cho người xa lạ, kết cục cũng chẳng mấy tốt đẹp. Họ gả chị ta cho một người đàn ông góa vợ, chỉ vỏn vẹn năm trăm đồng tiền sính lễ là xong xuôi mọi chuyện.
Có điều, Lý Hồng Hà vốn từng trải qua những ngày tháng sung sướng ở nhà họ Lâm, nên cứ thế mà ôm lòng oán giận, thường xuyên kể lể về người chồng trước tài giỏi thế nào. Bất cứ người đàn ông nào nghe những lời lẽ ấy cũng khó lòng chịu đựng được. Dần dà, người chồng mới cũng không còn kiên nhẫn với Lý Hồng Hà. Ngày nào cũng đánh đập, chửi mắng, lúc này Lý Hồng Hà mới muộn màng tỉnh ngộ, có lẽ mình đã thật sự sai rồi. Chị ta cũng từng muốn đi tìm Lâm Quốc Bình lần nữa, nhưng anh ấy đã chuyển đi, những người xung quanh cũng chẳng ai chịu tiết lộ địa chỉ. Dù có về đến nhà họ Lâm cũng đành bất lực quay về.
Thế nhưng, mỗi bận nghe người khác kể về những đứa con gái nay đã thành đạt ra sao, Lý Hồng Hà lại không khỏi ngẩn ngơ. Giá như ngày trước chị ta không cứ mãi đắm chìm trong những suy nghĩ u tối ấy, thì liệu giờ đây chị ta đã có một mái ấm yên bình, chẳng còn phải nhọc lòng lo toan chuyện cơm áo gạo tiền chăng? Để rồi khi con cái trưởng thành, có công danh sự nghiệp, chị ta cũng được an nhàn hưởng thụ tuổi già...
Đương nhiên, bây giờ dẫu cho Lý Hồng Hà có hối tiếc đến mấy cũng đã quá muộn màng.
---