Rất nhiều suy nghĩ cứ thế liên tục nảy ra trong chốc lát. Lúc này, Lâm Quân Trạch lại quay sang bảo cô:
“Em cũng đừng gắng sức quá mà mệt mỏi. Mấy thứ lặt vặt này nếu không làm được thì có thể nhờ mấy chị dâu cả giúp cho, đến lúc đó biếu lại họ ít quà mọn là được rồi.”
Ban đầu Cố Tri Ý còn chưa nghe rõ hết lời anh, phải đến khi Lâm Quân Trạch nhắc lại hai lần, cô mới sực tỉnh, khẽ gật đầu.
Vì phải thường xuyên may vá, Cố Tri Ý đang ngẫm nghĩ đến việc có nên sắm một chiếc máy may không. Thế nhưng vào thời này, một món đồ lớn như máy may không hề dễ mua chút nào.
Không những phải có phiếu, mà còn phải đợi hàng về mới có thể mua được, vì vậy Cố Tri Ý đành gác lại ý định này trong lòng.
Chiếc áo nhỏ trong tay cô vừa mới hoàn thành. Đúng lúc đó, từ góc sân viện bỗng truyền đến tiếng mèo con kêu meo meo.
Cố Tri Ý đặt chiếc áo vừa may xong xuống, lần theo tiếng kêu mà tò mò tiến lại gần xem xét.
Cô vừa đến góc tường, ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy một chú mèo con lông vàng, trông còn chưa đầy mấy tháng tuổi, vô cùng đáng yêu.
“Meo meo meo!” Chú mèo con kêu liên tục, khiến cô không khỏi bật thốt lên hai tiếng "đáng yêu".
Cố Tri Ý cẩn thận ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng nâng mèo con lên tay.
Chú mèo vàng nhỏ ngây thơ nhìn Cố Tri Ý, im bặt không kêu nữa, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào tay cô không thôi.
Hành động đáng yêu đó khiến Cố Tri Ý thích thú vô cùng. Mãi đến khi Lâm Quân Trạch lên tiếng nhắc nhở, cô mới lưu luyến không rời mà ngừng vuốt ve nó.
Cố Tri Ý ôm chú mèo con lông vàng đến trước mặt Lâm Quân Trạch: “Chúng ta đã về nhà mấy ngày nay mà còn chưa phát hiện có một chú mèo con lạc vào trong sân thế này, anh xem nó dễ thương chừng nào!”
Nói rồi, tay cô lại đưa xuống vuốt ve dưới cằm mèo con, gãi đến mức chú ta thoải mái rúc rích phát ra tiếng “ục ục” trong cổ họng.
Lâm Quân Trạch chỉ im lặng, không nói gì. Anh vốn là người đàn ông phong trần, cương trực, đừng trông mong anh có thể nhìn ra được chút gì đáng yêu từ một con mèo nhỏ.
Cố Tri Ý nói xong, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng chạy vào nhà bếp, tìm một cái chén nhỏ bị mẻ miệng, rồi lấy một thìa nhỏ sữa mạch nha cho vào chén, pha thêm chút nước.
Mèo con đánh hơi được mùi thơm, lập tức muốn đến gần, sau đó thì hít hà, rồi ngấu nghiến uống cạn sữa mạch nha trong chén.
Cố Tri Ý ngồi yên lặng ở bậc cửa, nhìn dáng vẻ mèo con háo hức uống từng ngụm sữa một cách ngon lành.
“Đáng thương quá, có phải nó bị lạc mẹ rồi không?”
“Đoán chừng là bị mẹ nó bỏ rơi rồi. Bây giờ con người còn chẳng đủ ăn, nói gì đến loài vật.” Lâm Quân Trạch đáp.
Cố Tri Ý nghe xong thì thấy lòng mình quặn thắt, cô ngước lên nhìn Lâm Quân Trạch nói:
“Hay là chúng ta nuôi nó đi! Lại còn có thể bắt chuột trong nhà giúp chúng ta nữa chứ.”
Vừa nói, Cố Tri Ý lại vừa vuốt nhẹ lên đầu mèo con, bộ lông mềm mại của nó thật thích tay.
“Bây giờ em đang mang thai, trên người loài vật còn chưa biết có mang theo bọ chét, rận rệp gì không, nuôi lúc này không tiện chút nào.” Lâm Quân Trạch lập tức lên tiếng phản đối.
Cố Tri Ý cũng biết lời anh nói hoàn toàn có lý. Hơn nữa vào thời này, ở nhiều gia đình, khi phụ nữ có thai sẽ lập tức đem vật nuôi trong nhà cho đi.
Con mèo ở bên ngoài không biết có bị nhiễm bệnh gì hay không, huống hồ vào thời này làm gì có bệnh viện thú y.
Lâm Quân Trạch nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn của cô thì kiên nhẫn giải thích: “Nếu thi thoảng thấy nó, cho một ít đồ ăn là được rồi, hơn nữa đây là mèo hoang, chúng làm sao chịu ở yên trong nhà mình được.”
Cố Tri Ý vốn không phải người cố chấp. Nghe Lâm Quân Trạch nói vậy, cô đành thở dài gật đầu chấp thuận.
Sau khi chén sữa mạch nha đã cạn, chú mèo con lông vàng không còn muốn rời đi. Nó dụi dụi vào ống quần Cố Tri Ý, như thể biết cô rất yêu mến nó.
Cố Tri Ý chỉ đành thầm thì xin lỗi chú mèo con trong lòng. Cô tự nhủ, sau này sẽ thường xuyên cho nó ăn, vậy là không còn phải lo nó bị đói bụng nữa.
---