Cố Tri Ý ôm lấy cánh tay Lưu Ngọc Lan mà nũng nịu nói: “Có lớn đi chăng nữa cũng là con gái của mẹ!”
“Cái con bé này, không biết xấu hổ à!” Lưu Ngọc Lan giận trách, nhưng giọng điệu đầy cưng chiều.
Ngoài miệng thì nói ghét bỏ nhưng vẫn để Cố Tri Ý tùy ý ôm lấy bà.
Con gái đã trưởng thành rồi, đã bao lâu rồi mới lại thấy con gái mình thân thiết với mẹ đến thế.
Cố Tri Ý ôm cánh tay Lưu Ngọc Lan, tựa vào người bà, đáy lòng cô hơi chua xót. Hơi ấm từ mẹ Lưu Ngọc Lan khiến cô cảm thấy thân thuộc như hơi ấm của người mẹ kiếp trước, tựa vào rồi lưu luyến không muốn rời, chỉ muốn mãi mãi ẩn mình trong vòng tay ấy.
Thật quá đỗi ấm áp! Đời này, cô còn có thể một lần nữa cảm nhận được thứ hơi ấm tình thân quý giá này.
Lưu Ngọc Lan dặn dò cô thêm vài câu, sau đó để Cố Tri Ý chuẩn bị về nhà.
Lúc Cố Tri Ý bước ra, trên tay cô là gói quà biếu mà Lưu Ngọc Lan đã chuẩn bị tươm tất.
Đại Bảo và Nhị Bảo thì lưu luyến không rời, chào tạm biệt mấy anh chị em họ hàng.
“Lần sau, mọi người cũng đến nhà chúng em chơi đi! Em sẽ bảo mẹ làm đồ ăn ngon cho mọi người.” Nhị Bảo vỗ n.g.ự.c cam đoan, gương mặt hớn hở.
Cố Tri Ý vừa bước ra ngưỡng cửa, trong bụng đã thầm nghĩ: Thật là! Đúng là con ruột mình, đẩy hết việc bếp núc cho mẹ chẳng chút ngần ngừ.
“Được rồi, em trai, anh nhớ rồi!”
Cố Văn Minh, cậu út nhà họ Cố, kéo lấy cánh tay Nhị Bảo, vẻ mặt đầy bi ai như thể chia ly sống chết.
“Em phải gọi anh là anh, anh lớn hơn em.” Nhị Bảo khó có được cơ hội làm anh trai, cậu bé liền sửa lại.
“Được rồi, em trai!”
Khiến Nhị Bảo tức giận đến mức phải giậm chân.
“Ha...”
Không thèm để ý đến cái thằng bé Cố Văn Minh đáng ghét này nữa, Nhị Bảo nhìn thấy Lâm Tú Mai đang may quần áo dưới mái hiên thì lại gần, khẽ sờ tay lên bụng cô ấy.
Cậu bé nghiêm trang nói: “Em trai phải ngoan ngoãn nha! Anh trai sẽ bảo vệ em!”
Lâm Tú Mai nghe được lời này của Nhị Bảo thì “Ôi” một tiếng, khiến cô vui vẻ ra mặt.
Người ta vẫn thường nói, trẻ nhỏ nhìn thấy những điều mà người lớn chẳng hay. Nghe Nhị Bảo khẳng định trong bụng mợ là em trai, lòng Lâm Tú Mai mừng như mở cờ.
Cô thu kim khâu vào giỏ, ôm ghì lấy Nhị Bảo, vẻ mặt đầy cưng chiều.
“Được được được, phải bảo vệ em trai đấy nhé! Đợi em trai chào đời, mợ sẽ ghé nhà mua kẹo bánh cho Nhị Bảo của chúng ta ăn thỏa thích!”
Nhị Bảo vui vẻ ra mặt, chỉ ước gì ngày mai thôi em trai đã chào đời rồi.
Đang lúc cả nhà chuẩn bị lên đường, vừa hay thấy Cố Tử Sâm từ đâu chạy về, tay xách theo một chiếc thùng lớn.
Chừng như cậu chàng đã chạy một mạch từ xa, giờ thấy chị gái mình vẫn còn đó, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thở hổn hển, vội vàng nói: “Thở… thở… May quá, chị, anh rể, em còn đuổi kịp!”
Vừa nói, cậu vừa chuyển chiếc thùng đến trước mặt Cố Tri Ý.
“Chị ơi, tôm cua em vừa mới bắt được, còn tươi rói! Chị mang về nấu ăn đi ạ!”
Nói đoạn, cậu chợt nhớ đến món tôm chanh chua cay đã được nếm vào buổi trưa, nước miếng cứ thế ứa ra ròng ròng, chẳng tài nào kiềm được.
“Cái thằng bé này, thật chu đáo! Mai con phải đi học rồi, hay là ghé nhà chị ngủ lại một đêm?” Cố Tri Ý hỏi.
Nghe vậy, Cố Tử Sâm mừng thầm. Dù sao thì mai đi học cũng phải ngang qua thôn chị gái, ở lại nhà chị coi như tiện đường đến trường hơn một chút.
Đúng vậy! Cậu ta chỉ vì muốn quãng đường ngắn hơn mà thôi, chứ tuyệt nhiên không phải vì thèm món tôm chanh chua cay của chị đâu …
“Con làm thế này có phiền chị lắm không ạ?” Cố Tử Sâm làm ra vẻ e ngại, mấy bận muốn từ chối.
Ai dè Lưu Ngọc Lan vừa nghe thấy, một bàn tay đã vụt xuống đầu Cố Tử Sâm.
“Thích đi thì đi, không đi thì cút vào nhà ngay! Đàn ông con trai gì mà cứ nhăn nhó ẻo lả như đàn bà con gái vậy!”
Cố Tử Sâm méo mặt: Ngẫm lại, có một người mẹ ghê gớm như vậy quả là đáng sợ.
Sợ mẹ ruột còn cằn nhằn thêm, Cố Tử Sâm vội vàng nói trước: “Đi thì đi! Chẳng phải con ngại làm phiền chị gái nên mới làm bộ thế thôi sao? Mọi người đợi chút, em đi thu xếp quần áo.”
---