Thật ra Lâm Hiểu Lan trông cũng khá thanh tú, dù sao cô cũng ít phải ra đồng làm việc nên không bị cái nắng làm cho đen sạm. Nhưng nói là trắng trẻo thì cũng không hẳn. Hơn nữa, quần áo cô mặc chằng chịt những miếng vá, thoạt nhìn có vẻ hơi quê mùa.
Lưu Minh Huy sau khi đã nhắm được đối tượng thì không nán lại lâu, vội vã bỏ đi. Cổ Bình Bình và Lâm Hiểu Lan vẫn đứng đó, mặt mày đầy vẻ lúng túng. Cuối cùng, Lâm Hiểu Lan quyết định đánh liều thử một phen. Nếu thật sự không được thì cô cũng đành nhắm mắt chọn đại một người trong thôn mà lấy chồng, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
Về phần Cố Tri Ý, cô đã cãi nhau ỏm tỏi cả một buổi sáng, suýt chút nữa còn động chân động tay với người ta. Sau khi trở về, cô lại bắt Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi học chữ. Cũng may, hai đứa nhỏ ngồi học bài khá ngoan ngoãn.
Chỉ là việc nhà cô thực sự quá nhiều, cuối cùng Cố Tri Ý đành bất đắc dĩ giao phó nhiệm vụ này cho ba của lũ nhỏ, tức anh Lâm Quân Trạch, còn mình thì lui vào bếp lo chuyện cơm nước. Sáng nay tốn quá nhiều sức lực, bây giờ mới mười giờ mà bụng cô đã réo cồn cào rồi.
Giữa trưa, Cố Tri Ý định lấy số tôm còn dư lại ngày hôm qua ra hấp muối tiêu vì món này vừa đơn giản lại vừa ngon miệng. Phần còn lại thì xào thêm chút rau là xong.
Sau khi làm sạch tôm, cô bắt đầu cho vào nồi, bỏ thêm chút hành, gừng và rượu nấu ăn, rồi rải đều bột hấp muối lên trên, sau đó trực tiếp đóng nắp vung lại mà nấu. Chỉ cần nấu chừng năm phút là có thể vớt ra khỏi nồi, thật chẳng tốn chút công sức nào. Lần trước mẹ Lâm có mang tới một ít rau nhưng không được tươi cho lắm, Cố Tri Ý bèn lấy một ít rau tươi rói từ siêu thị trong không gian riêng của mình ra để xào.
Bữa cơm trưa tạm bợ đã xong xuôi. Tiết trời lúc này oi ả vô cùng, gian bếp không có lửa thì còn đỡ, chứ một khi nhóm bếp lên thì quả thực chẳng khác gì cái lò nung. Nếu không phải Cố Tri Ý không còn cách nào khác, cô thật sự chẳng muốn nán lại nơi đây dù chỉ một lát. Cũng may, một bữa cơm đạm bạc như vậy cũng không tốn quá nhiều công sức.
Cả nhà dùng cơm trưa xong, ai nấy đều chuẩn bị chợp mắt nghỉ trưa. Khi Cố Tri Ý vừa bước ra sân, cô chợt bắt gặp cô em chồng Lâm Hiểu Lan đang rủ rỉ gì đó với Lâm Quân Trạch. Vừa thấy Cố Tri Ý, ánh mắt Lâm Hiểu Lan liền tỏ vẻ lảng tránh, vội vàng cất tiếng: “Chị dâu tư, chị ra ngoài rồi đấy ạ?”
“Ừm. Sao hôm nay Hiểu Lan lại rảnh rỗi mò tới đây vậy?”
Lâm Hiểu Lan cười gượng gạo, đáp: “Dạ không có gì đâu ạ, em chỉ ghé thăm anh tư chút thôi. Nếu không có việc gì nữa thì em xin phép về trước đây ạ!” Nói rồi, cô không dám nhìn thẳng vào Cố Tri Ý, chỉ vẫy vội tay rồi tất tả chạy đi.
Cố Tri Ý quay sang nhìn Lâm Quân Trạch, hỏi: “Nói thật xem nào, cô em gái của anh lại tới tìm anh làm gì vậy?”
Cố Tri Ý hiểu Lâm Hiểu Lan tường tận như hiểu chính mình. Cô em chồng này, nếu không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không mò tới đây làm gì. Xét thấy sáng nay Lâm Hiểu Lan cũng đã lên tiếng đỡ lời cho Đại Bảo và Nhị Bảo, Cố Tri Ý thầm nghĩ nếu không phải chuyện gì quá lớn, cô sẽ rộng lòng ra tay giúp đỡ.
Lâm Quân Trạch cũng biết không thể giấu vợ. Anh ho khan một tiếng, rồi đáp: “Hiểu Lan nói muốn tìm đường dây xin vào làm công nhân xưởng dệt, nó hỏi anh có thể cho vay ít tiền hay không.”
Vừa dứt lời, anh liền cực kỳ khôn ngoan vội vàng bổ sung thêm: “Vợ à, tiền nong trong nhà mình đều do em giữ cả, anh nào có đồng nào mà cho nó mượn đâu, thật lòng đấy!”
---