Thì Lâm Quân Trạch ở phía sau đã lên tiếng trước: “Trương Trác, là tôi đây!”
Lúc này, Trương Trác mới nhìn rõ người đang ngồi trên xe lăn phía sau. Anh ta vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên thốt lên:
“Tiểu đoàn trưởng, sao anh lại tới đây? Nào, mời anh mau vào nhà!”
Nói đoạn, anh ta cũng khập khiễng bước tới, định đẩy Lâm Quân Trạch vào trong. Lúc này, Cố Tri Ý mới nhìn rõ chân của Trương Trác dường như vẫn chưa lành hẳn sau vết thương.
Cô liền từ chối: “Không có gì đâu, cứ để tôi làm là được rồi!”
Trương Trác ngượng nghịu nhìn về phía Cố Tri Ý: “Tiểu đoàn trưởng, đây chắc là chị dâu và hai cháu bé đúng không ạ? Vừa rồi nhìn thoáng qua em không nhận ra được.”
Suốt đường đi Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn im lặng, giờ nghe nhắc đến mình, hai bé rất hiểu chuyện gọi Trương Trác một tiếng: “Chú ạ!”
“Ôi, Đại Bảo và Nhị Bảo đều đã lớn thế này rồi!” Trương Trác cảm thán nói.
Thuở trước, khi Lâm Quân Trạch và Cố Tri Ý tổ chức tiệc cưới, Trương Trác cũng từng tới dự.
Chẳng qua lúc ấy Cố Tri Ý rất không hòa nhã, nên Trương Trác cũng chẳng có mấy ấn tượng về cô.
Thế nhưng giờ đây, khi gặp một Cố Tri Ý hiền hòa, cởi mở như vậy, anh ta nhất thời không nhận ra nổi.
Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu: “Không sao cả. Vào trong rồi hẵng nói!”
Bước vào sân, anh thấy bên trong chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, trông rất chật chội.
Trương Trác có vẻ hơi khách sáo, vội nói: “Tiểu đoàn trưởng, chị dâu, mọi người đợi em một lát. Trong nhà em hơi tối, để em bưng mấy cái ghế ra sân ngồi cho thoáng.”
Nói đoạn, anh ấy xoay người đi dời mấy chiếc ghế. Đại Bảo và Nhị Bảo lần đầu làm khách ở nhà người khác, hai đứa cứ tò mò ngó nghiêng khắp nơi.
"Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa đi giúp chú bưng một cái ghế đi!" Cố Tri Ý chẳng hề khách sáo mà bảo thẳng hai đứa con trai cưng của mình.
Hai đứa bé cũng rất nghe lời, lập tức đi theo Trương Trác vào nhà bưng ghế. Hai đứa còn nhỏ nên Trương Trác đã để hai đứa bé khiêng ghế đẩu, còn ghế lớn thì tự mình vác đi.
Ở đây, mấy chiếc ghế đều được đan bằng tre, có cả lưng tựa. Trương Trác bưng hai cái có lưng tựa ra.
Hai đứa bé Đại Bảo và Nhị Bảo thì ngồi lên chiếc ghế mình tự khiêng ra, ghế nhỏ xinh, vừa vặn cho hai đứa ngồi.
Đến trước mặt Cố Tri Ý, hai anh em lại làm bộ mặt mệt nhọc thấy rõ, ai trông thấy cũng phải bật cười.
Trương Trác liền đi rót mấy chén trà mời khách.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Lâm Quân Trạch mới hỏi: “Lần này tỉnh lại, tôi mới hay tin cậu đã được điều về đây. Tổ chức đã sắp xếp ổn thỏa cho cậu chưa?”
Trương Trác cười nhạt, đôi mắt nhìn xuống đôi chân mình rồi đáp:
“Nghe nói là tháng sau sẽ đến đơn vị mới để trình diện. À, phải rồi, lần này tổ chức đã điều động em về cục Lương thực, xem như cũng là một công việc tương đối nhàn hạ."
Lâm Quân Trạch khẽ gật gù: "Được, cậu cứ đến đó mà làm việc cho tốt. Vẫn như trước đây, hãy cứ giữ vững nhiệt huyết, phát huy hết tài năng ở đơn vị mới này nhé!"
Có lẽ vì đề tài này có phần nặng nề, Trương Trác vừa muốn chuyển sang chuyện khác thì lời còn chưa kịp thốt ra, đã có tiếng gõ cửa.
Trương Trác nói một tiếng với cả nhà Lâm Quân Trạch rồi lập tức đứng lên đi mở cửa. Người gõ cửa lần này không ai khác chính là em trai của Trương Trác, Trương Lực.
“Anh ơi, hôm nay suýt nữa thì hỏng chuyện…” Vừa nói vừa bước vào trong sân, Trương Lực ngay lập tức đã nhìn thấy cả nhà Lâm Quân Trạch đang ngồi đó.
Trong chớp mắt, cậu ta trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Ôi, anh hai, hóa ra là mọi người à? Tôi còn đang không biết phải làm sao để cảm tạ mọi người đây! Nào ngờ mọi người đã tự tìm đến tận đây.”
Sau gáy cậu ta "bốp" một tiếng. Trương Trác vỗ vào đầu em trai một cái. Thằng nhóc này nói năng chẳng biết trước biết sau gì cả!
Lâm Quân Trạch và Cố Tri Ý tìm đến cửa ư…
Ha ha, cái cậu em này cũng thật là lém lỉnh!
Trương Lực cười lấp liếm, tay xoa xoa gáy, có lẽ cũng tự biết mình vừa lỡ lời.
---