Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 174

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc Cố Tri Ý thức dậy, bên ngoài còn vọng vào tiếng cãi vã lí nhí, như cố ý kìm nén lời lẽ.

Chờ đến khi Cố Tri Ý ra khỏi phòng, cô lập tức nhìn thấy Lâm Hiểu Lan và Lâm Quân Trạch đang lời qua tiếng lại dưới mái hiên.

Cố Tri Ý nhìn họ, khiến cả hai khựng lại, im bặt ngay lập tức.

Lâm Hiểu Lan khụt khịt mũi, mắt đã đỏ hoe, Cố Tri Ý chắc mẩm Lâm Quân Trạch đã nói chuyện liên quan đến chuyện cưới xin của Hiểu Lan.

Một cô gái mới lớn không chấp nhận được chuyện này cũng là lẽ thường tình, dù sao cái kẻ hôm qua còn ngọt ngào rót mật vào tai, hôm nay đã vội quay lưng mà thân thiết với người con gái khác.

Lâm Hiểu Lan biết anh trai và chị dâu sẽ không lừa gạt mình, nhưng cô vẫn không thể nào nuốt trôi.

Nếu nói tình cảm của cô đối với Lưu Minh Huy liệu có thật sự sâu đậm đến nhường nào?

Vậy cũng chưa chắc, chỉ là một người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa, tử tế, lại là cán bộ công nhân viên chức ở thành phố như Lưu Minh Huy khiến Hiểu Lan không khỏi kênh kiệu, thỏa mãn chút phù phiếm trong lòng.

Lúc mới bắt đầu, Lưu Minh Huy kia đã theo đuổi cô ráo riết, mà con gái ở thời đại này thường non nớt, chất phác, đâu có kinh nghiệm yêu đương gì.

Đàn ông chỉ nói mấy lời đường mật dụ dỗ đến mức mê mụi, đầu óc quay cuồng, mà bản thân cũng chẳng đủ tỉnh táo để nhận định đúng sai.

Hơn nữa, với người có thân phận như Lưu Minh Huy, một cán bộ nhà máy dệt, trong thâm tâm, Lâm Hiểu Lan đã thầm thấy mình không môn đăng hộ đối với anh ta.

Trước kia Lưu Minh Huy từng nói, có một lần trông thấy cô mà xiêu lòng, bèn nhờ bạn của Cổ Bình Bình mai mối để làm quen.

Thế nhưng, anh ta không phải con trai chủ nhiệm nhà máy dệt, mà là em vợ của vị chủ nhiệm ấy.

Chính nhờ thế lực của anh rể, anh ta mới được xếp vào chức tổ trưởng trong nhà máy dệt. Dù lúc đó Lâm Hiểu Lan đã lờ mờ nhận ra mình bị lừa, nhưng vì Lưu Minh Huy ve vãn quá sốt sắng, cô đã mịt mờ quên mất gốc rễ sự tình.

Trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn, huyễn hoặc rằng đối phương thực tâm để mắt tới mình.

Thật khó nói, một mặt Lâm Hiểu Lan tự thấy mình không xứng đáng, nhưng mặt khác lại coi việc có người thương là cán bộ ở thành phố là một điều hãnh diện tột cùng.

Thế nên, khi Lâm Hiểu Lan còn chưa kịp thức tỉnh khỏi mộng đẹp gả vào thành phố, đã bàng hoàng hay tin tất cả những việc này chỉ là Lưu Minh Huy đang giỡn cợt tình cảm của mình, khiến cô nhất thời không thể nào chấp nhận nổi.

Cố Tri Ý bước đến gần, đưa mắt dò hỏi: "Anh đã nói cho cô ấy biết rồi sao?"

Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu. Bất chợt, Lâm Hiểu Lan như trút hết nỗi uất ức kìm nén bấy lâu, cô lao đến ôm chặt lấy Cố Tri Ý.

Toàn thân Lâm Hiểu Lan tựa hẳn vào Cố Tri Ý, ghé vai cô mà khóc nấc lên từng tiếng, khiến Cố Tri Ý cũng không khỏi ngỡ ngàng.

"Quan hệ giữa mình với cô ấy chắc chưa thân thiết đến nỗi có thể ôm nhau mà sụt sùi tâm sự thế này đâu... nhỉ?"

Nhưng xuất phát từ tấm lòng nhân ái, vào thời điểm này, Cố Tri Ý không đẩy cô ra, ngược lại còn vòng tay vỗ về an ủi cô đôi lời.

Có lẽ lúc này Lâm Hiểu Lan cảm thấy vô cùng uất ức, cô vừa khóc vừa kể lại ngọn ngành chuyện hai người họ quen biết.

Cố Tri Ý, một người từ thời hiện đại từng xem không ít bộ phim tình cảm sướt mướt, chỉ nghe qua đã hiểu rõ ẩn tình sâu xa phía sau câu chuyện này.

Thế nhưng, với thói đời xã hội bấy giờ, những cô gái chất phác, cả tin như Lâm Hiểu Lan bị kẻ xấu lường gạt cũng là lẽ thường tình.

Dù sao thì may mắn là đã phát hiện ra sớm, cũng coi như ngăn ngừa được hậu họa kịp lúc!

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 174