Vừa về đến đầu làng, bà con chòm xóm đã xôn xao trông thấy từ xa. Nơi đâu có chị em phụ nữ xúm xít, nơi đó tất yếu có chuyện để mà xì xào bàn tán. Mấy bà hàng xóm hóng chuyện vội xúm lại, thi nhau tấm tắc khen mẹ Lâm: “Chao ôi, chị Hải Anh này, con dâu nhà chị đúng là phúc lớn hơn người rồi!”
“Phải đấy, phải đấy! Chị xem khắp cái làng mình, nhà nào sinh con chẳng ở nhà cho tiện, riêng nhà chị là chu đáo, cẩn thận, còn đưa nó lên tận bệnh viện huyện mà đẻ.”
“Chắc tốn kém lắm chị nhỉ? Nghe đâu lại sinh được một thằng cu kháu khỉnh nữa chứ. Tôi nói thật, cái phong thủy nhà họ Lâm mình đúng là có phúc đức thật đấy!”
“Phi phi phi, nói lăng nhăng gì thế không biết!” Mẹ Lâm ở bên cạnh vội vàng xua tay phủ nhận. Thời buổi này, kiêng kỵ nhất là mấy chuyện mê tín dị đoan rồi.
Trong lòng ai cũng ngầm hiểu, nhưng có ai dám bô bô nói toạc ra bao giờ.
Chẳng buồn để tâm đến những lời ba hoa của mấy bà nhiều chuyện trong làng, bụng mẹ Lâm vẫn còn chút suy nghĩ vẩn vơ, bởi bà cứ ngỡ lần này sẽ là một cô con gái cơ.
Dù vậy, nay nhà thằng Tư đã có tới ba cậu con trai, thế mới thấy, dòng dõi nhà thằng Tư phát đạt biết bao!
Nghĩ vậy, nỗi buồn trong lòng mẹ Lâm cũng vơi đi ít nhiều.
Cố Tri Ý về đến nhà, được chồng dìu vào nghỉ ngơi ngay trên giường. Đến cả việc bếp núc, giặt giũ tã lót cũng do cha của đứa trẻ một tay lo liệu.
Vì vẫn còn trong cữ, nên tốt nhất là cô cứ nằm trên giường cùng đứa con trai thơm mùi sữa non của mình.
Việc đầu tiên Lâm Quân Trạch làm là mang mớ tã lót của Tam Bảo đã dùng mấy ngày qua ra sân giặt giũ sạch sẽ rồi mang phơi.
Sau đó, anh mới vào bếp nấu bữa tối cho cả nhà. Riêng phần cơm của Cố Tri Ý vẫn là canh gà do mẹ Lâm hầm mang sang, còn Lâm Quân Trạch xào thêm một món rau xanh vừa hái từ vườn nhà.
Với món ăn chung, vì biết Cố Tri Ý muốn ăn thanh đạm nên anh chia làm hai phần.
Trước kia, khi còn ở trong bộ đội, anh có học lỏm được vài món từ tay bếp chính của đơn vị, thế nên dù tay nghề không bằng Cố Tri Ý nhưng cũng được coi là tàm tạm.
Khi mẹ Lâm tan ca cũng ghé qua một chuyến. Khoảng thời gian này đúng lúc là mùa thu hoạch, vừa xong vụ hè lại kịp xuống đồng cấy lúa nước.
Mẹ Lâm cũng ra đồng gặt hái cùng họ, vừa làm xong việc đồng áng mà lòng vẫn cứ nôn nóng, bèn vội vã chạy sang xem tình hình thế nào.
Khi nhìn thấy thằng con trai út đang loay hoay trong bếp, ngoài sân còn phơi đầy tã lót của cháu, bà lại thấy lòng chùng xuống, xót con: “Chao ôi, để đó mẹ làm cho, sao con lại phải tự mình làm mấy cái việc này?”
Vẻ mặt mẹ Lâm lộ rõ sự không hài lòng, nhưng Lâm Quân Trạch thật ra lại chẳng thấy việc này có gì đáng bận tâm. Dù sao vợ cũng vừa sinh con cho anh, sao anh có thể để mẹ mình phải bận tâm vất vả được chứ.
“Mẹ à, có gì đâu mà mẹ phải bận lòng. Mẹ hôm nay đi làm đã đủ mệt rồi, con làm sao còn có thể để mẹ phải động tay vào nữa.”
Bà biết là con trai thương mẹ, nhưng một người đàn ông phải giặt tã, nấu cơm, trông ra cái thể thống gì chứ?
Cuối cùng, mẹ Lâm cũng chẳng nói thêm gì với Lâm Quân Trạch. Bà xoay người bỏ về nhà.
Lâm Quân Trạch hiểu tính mẹ, chuyện này cũng chẳng phải lạ lẫm gì với anh.
Bởi vì có thêm bé Tam Bảo, cho nên hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo từ khi trở về đến giờ cũng chưa đi ra ngoài chơi, vẫn luôn quấn quýt không rời bên cạnh mẹ.
Lúc mẹ Tri Ý chợp mắt, hai đứa nhỏ cứ chơi đùa cùng nhau ngoài sân, vô cùng ngoan ngoãn là thế.
Đến bữa cơm, cả nhà quây quần ăn uống trong phòng. Cố Tri Ý không thích không gian nhỏ và mùi thức ăn nồng nặc quẩn quanh trong phòng, nhưng Lâm Quân Trạch lại chẳng hề bận lòng.
Chỉ có Đại Bảo và Nhị Bảo, hai đứa nhỏ ngây thơ, dù đã gần bốn tuổi rồi mà vẫn bập bẹ nói ngửi thấy mùi sữa thơm lừng từ mẹ thì muốn được uống.
Lời nói đó làm bà mẹ Cố Tri Ý xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Nếu hai thằng nhóc này không phải con mình, cô chỉ muốn xách cổ mà quăng ra ngoài cho khuất mắt.
Buổi tối, Lâm Quân Trạch tắm rửa cho hai anh em xong xuôi, liền sắp xếp cho chúng sang phòng ngủ riêng.
Trong vài tháng nay, Cố Tri Ý cũng cố ý rèn cho các con dần dần thói quen tự lập.
---