Sau khi làm xong bánh, Cố Tri Ý đánh bơ tơi xốp, rồi cắt sẵn trái cây tươi thành từng miếng nhỏ. Lúc cô đang chuẩn bị phết lớp kem trắng muốt lên chiếc bánh thì những vị khách không mời đã ghé tận cửa.
Hai cái mũi thính như đánh hơi thấy mồi, như thể đã hẹn trước, chân trước chân sau cùng lúc bước vào nhà Cố Tri Ý, thoáng chốc đã bị mùi hương ngào ngạt từ phòng bếp quyến rũ. Cả hai không kìm được mà vội vã bước vào bếp, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Cố Tri Ý đang phết lớp kem trắng muốt lên chiếc bánh trông vô cùng đẹp mắt.
Hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo đều đành phải ngồi trong phòng trông Tam Bảo, nhưng mùi hương ngọt ngào từ phòng bếp vẫn cứ quyến rũ khứu giác, khiến cả hai đứng ngồi không yên. Nhị Bảo không nén nổi tò mò, liền dụ dỗ: “Anh Đại Bảo à, chúng ta ra ngoài ngó xem thử? Hình như mẹ đang làm bánh kem đấy.”
“ Nhưng mẹ đã dặn là chúng ta phải trông em trai mà!” Đại Bảo nhìn thấy em trai út đang ngủ khò khò trên giường thì có chút phân vân, ngập ngừng đáp.
Lúc này, Nhị Bảo đang rối bời, một bên là đứa em trai hay quấy phá, một bên là chiếc bánh kem thơm ngon. Bỗng chốc, cậu nhóc dậm chân một cái, reo lên: “Có cách rồi! Chúng ta cứ bế em trai vào bếp cùng là xong chứ gì?”
Đại Bảo khẽ thở dài: "Ôi dào, thôi rồi, thằng em này lại tự chuốc thêm việc vào thân rồi."
Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, Đại Bảo đành nán lại trông Tam Bảo, còn Nhị Bảo thì chẳng buồn phúc hậu mà bỏ mặc ông anh ruột của mình, chạy lạch bạch vào phòng bếp.
Vừa kịp chạy đến cửa bếp, Nhị Bảo đã liếc thấy hai cái đầu đang ngấp nghé ngoài cửa, cậu nhóc càng thêm sốt ruột. Chắc chắn là cô út và chú út đến tranh giành phần bánh của bọn cậu rồi!
Để bảo vệ món ngon của mình, Nhị Bảo lập tức vọt qua hai người, thoăn thoắt chốt chặt cánh cửa phòng bếp. Tốc độ này có thể nói là cực kỳ mau lẹ, không hề chậm trễ chút nào.
Hai vị khách không mời mà đến, Lâm Hiểu Lan và Cố Tử Sâm, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Cố Tri Ý dùng kem tươi viết mấy chữ "Đại Bảo Nhị Bảo, sinh nhật vui vẻ!" lên trên chiếc bánh kem. Viết xong, cô ngẩng đầu lên thì thấy Nhị Bảo đang đứng ngoài cửa, ánh mắt dán riết vào chiếc bánh.
Cuối cùng, chiếc bánh kem không quá lớn vẫn phải chia thành năm bảy phần. Vốn dĩ Đại Bảo và Nhị Bảo đều phụng phịu không vui, chỉ đến khi thấy cô út và chú út mang theo quà tặng đến thì mới miễn cưỡng chấp nhận chia bánh kem cho hai người.
Bánh kem mềm xốp thơm lừng, lại có thêm trái cây tươi và lớp bơ dày béo ngậy, ngọt ngào vô cùng. Mấy người đều hưởng thụ đến mức lim dim cả mắt, chỉ dám nhấm nháp từng chút một, sợ ăn vội sẽ hết mất.
Bánh kem chẳng bõ để lấp đầy cái miệng hay nói, vừa ăn xong, Cố Tử Sâm đã liên mồm ba hoa không ngớt: “Chị à, dạo này em thấy chị một mình chăm bẵm Tam Bảo suốt cả ngày, chắc mệt mỏi lắm phải không? Chà chà, chị xem sắc mặt chị tiều tụy chưa này! Đúng là vất vả quá chừng! Hay là em ở lại nhà chị mấy hôm để đỡ đần chị nhé?”
Cố Tri Ý chỉ cần liếc mắt một cái đã thấu rõ tâm tư cậu, thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, chị còn có Đại Bảo và Nhị Bảo cơ mà.”
“Hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn cần người lớn trông nom mà, em thấy em rất thích hợp đó!” Cố Tử Sâm cãi cùn nói.
Lâm Hiểu Lan cũng chẳng cam lòng kém cạnh, nuốt miếng bánh kem ngọt ngào cuối cùng rồi mới nôn nóng giơ tay: “Em, em, em! Chị dâu ơi, em cũng có thể giúp chị!”
Sau đó, hai người cứ như châm ngòi pháo mà bắt đầu tranh cãi ồn ào. Đại Bảo và Nhị Bảo đang vùi đầu ăn bánh kem, chỉ thầm nghĩ: Người lớn thật là ngây thơ quá đi!
Cố Tri Ý chẳng buồn bận tâm đến cô em chồng và cậu em trai nữa. Lúc nãy làm bánh kem, cô tiện tay nướng thêm mấy chiếc bánh quy. Cô bèn chia bánh quy vào hai cái bình nhỏ cho Lâm Hiểu Lan và Cố Tử Sâm, khiến hai người vui ra mặt, mắt sáng rỡ, quên khuấy cả việc tranh cãi. Ôi chà, hôm nay đến quả là đúng lúc!
---