Trưởng thôn Lâm Quốc Phú cũng đồng tình với cách tính toán này của anh. Ông thấy Lâm Quốc Bình giờ đã có thể thấu đáo mọi việc như vậy thì trong lòng rất đỗi vui mừng.
Chẳng bao lâu sau, Lý Hồng Hà cũng tỉnh lại. Cô nhìn thấy Lâm Quốc Bình vẫn túc trực bên giường, thế là nước mắt cô lại không ngừng tuôn trào.
“Quốc Bình… em sai rồi … (nức nở) Em thật… thật sự đã sai rồi!”
Cũng may Lâm Quốc Bình vẫn còn nặng lòng với đứa bé trong bụng, nên anh vội vàng an ủi, vỗ về cô.
“Vợ à, em đừng khóc! Bây giờ trong bụng em còn có một đứa bé, lại sắp làm mẹ lần nữa rồi, chẳng thể cứ động một tí là lại khóc lóc được!”
Đôi mắt Lý Hồng Hà mở trừng, cứ như thể cô khó mà tin nổi vào tin tức này.
Sau đó, vẫn là Lâm Quốc Bình phải liên tục xác nhận, cô mới dần hồi hồn. Cô ấy thật sự lại có con rồi ư?
Hai tay cô cẩn thận sờ lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ, vừa khóc vừa cười. Cả một trời cảm xúc lẫn lộn.
Lâm Quốc Bình giúp Lý Hồng Hà trấn tĩnh lại, đoạn mới cất tiếng hỏi:
“Vợ à, bây giờ em còn muốn quay về nhà cha mẹ đẻ nữa không? Em xem, em té xỉu đến giờ, mà họ có thèm đoái hoài, hỏi thăm em lấy một tiếng nào đâu? Nếu em vẫn một mực muốn quay về nhà họ Lý, vậy thì hôm nay, chúng ta cứ thế mà ký giấy ly hôn...”
Lý Hồng Hà không đợi Lâm Quốc Bình nói dứt câu, đã vội vàng ngắt lời anh:
“Em... em về nhà với anh! Em về nhà với anh! Giờ thì em đã không còn chốn dung thân nữa rồi. Thế mà họ lại xem trọng hơn cả trăm đồng bạc kia, còn hơn cả đứa con gái ruột này. Vậy cứ xem như chút tiền đó đã đoạn tuyệt công ơn sinh thành dưỡng dục giữa họ và em vậy!”
Nghe thấy Lý Hồng Hà đáp lời như vậy, lúc này Lâm Quốc Bình mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dẫu vừa rồi anh tỏ ra cứng rắn đến mấy, nhưng quả thực anh cũng đang đánh liều một phen.
Giống như vợ chú Tư đã nói, nếu sau khi người nhà họ Lý đối xử bạc bẽo đến thế mà Lý Hồng Hà thật sự vẫn cứ chọn theo người nhà họ Lý, một người lòng dạ không dứt khoát như vậy, thì vẫn không nên đưa về mà rước họa vào nhà họ Lâm.
Chuyện này coi như đã tạm thời giải quyết ổn thỏa, cả nhà quyết định sẽ giấu kín chuyện Lý Hồng Hà đang mang thai.
Trước hết, họ tìm đến nhà họ Lý để nói rõ mọi chuyện. Ban đầu, nhà họ Lý còn nhất quyết không đồng lòng.
Thế nhưng, sau khi nghe nói sẽ trình báo công an, đề nghị công an vào cuộc điều tra, xử lý chuyện này, thì nhà họ Lý liền tái mặt vì sợ hãi.
Cuối cùng, họ đành phải ký vào tờ đơn đoạn tuyệt quan hệ huyết thống, tuyên bố Lý Hồng Hà không còn là người nhà họ Lý nữa.
Sau này, dù cho nhà họ Lý có gặp chuyện gì đi chăng nữa, cũng không được phép đến quấy nhiễu cuộc sống yên ổn của gia đình Lâm Quốc Bình.
Mà nhà họ Lý cũng là hạng người tinh ranh. Tiền đã nằm gọn trong tay, lại thấy Lý Hồng Hà chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, thế là họ liền cực kỳ sảng khoái mà ký tên đồng ý.
Chuyện đến nước này cũng coi như đã tạm thời được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi nói lời cảm ơn với đại đội trưởng đội sản xuất của thôn Lý Gia, cả đoàn người lập tức lên đường quay về thôn Phúc Lâm.
May mắn thay, Lâm Quốc Bình còn nghĩ đến việc cơ thể Lý Hồng Hà vẫn còn yếu ớt, nên đã thuê một chiếc xe bò của đội sản xuất thôn Lý Gia, rồi chở trưởng thôn Lâm Quốc Phú, Lý Hồng Hà cùng mọi người quay về.
Trước hết, anh đưa trưởng thôn Lâm Quốc Phú về đến nhà, sau đó lại đưa Lý Hồng Hà về nhà mình, nhờ mẹ Lâm trông nom, rồi đánh xe bò đi trả.
Lâm Quốc Bình sốt ruột, vừa xuống xe bò đã vội dặn mẹ Lâm: “Mẹ à, Hồng Hà có thai rồi, mẹ nấu cho con dâu một bát mì trứng lót dạ giúp con nhé!”
Dặn xong, anh liền lập tức đánh xe bò đi mất.
Để lại một mình mẹ Lâm đứng sững sờ giữa trời gió heo may.
Bà… vừa rồi, bà không nghe lầm đó chứ?
Con dâu lại mang thai thật sao?
Mẹ Lâm còn sợ mình nghe nhầm, vội vã chạy vào phòng định hỏi lại Lý Hồng Hà cho rõ. Thế nhưng, nhớ đến cái dáng quyết liệt của thằng con trai thứ hai ban nãy, bà đã tin đến chín phần là thật rồi.
---