Lâm Xuân Lệ có chút giật mình kinh ngạc, không ngờ con em dâu này lại dám "thâu tóm" nhiều như vậy. Vì có ý tốt, chị vẫn nhắc nhở một câu: “Tiểu Ý à, em cũng biết mấy thứ đó ở cái thời này chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay cả đâu đấy. Em chắc chắn giấu giếm cẩn thận được chứ?”
“Chị Xuân Lệ cứ yên lòng đi.” Cố Tri Ý tự tin đoan chắc, nếu đã cất giấu vào " không gian" của mình thì e là trời có sập cũng chẳng ai mà moi ra được.
Lâm Xuân Lệ nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không nói thêm cái gì nữa, đứng dậy nhìn Cố Tri Ý: “Vậy chị về nhà nói lại cho cái ông tướng nhà chị một tiếng. Tối nay hai vợ chồng chị sẽ ghé qua đây.”
Sau cùng, cô vẫn dúi mấy viên kẹo sữa Thỏ Trắng vào tay Lâm Xuân Lệ. Lần này thì chị ấy không còn từ chối nữa, cầm lấy kẹo rồi đứng dậy cáo từ.
Hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo đã chơi đùa mệt nhoài, vừa nãy nhìn thấy mẹ Cố Tri Ý cầm kẹo sữa thì càng chẳng còn bụng dạ nào mà ca hát nhảy múa nữa. Lúc này, thấy khách đã đi rồi thì hai người lập tức chạy sà vào lòng mẹ, bám riết không rời, miệng cứ rối rít: “Mẹ ơi mẹ, kẹo sữa ngon quá là ngon mẹ ơi!”
Cố Tri Ý liếc mắt nhìn hai nhóc con một cái. Hai đứa nhóc này còn biết giở trò 'nửa úp nửa mở' cơ à? Cô bình tĩnh hỏi lại: “ Đúng vậy, chẳng phải hai con đã được ăn rồi sao?”
Thấy vẻ mặt tỉnh bơ của mẹ, Nhị Bảo chỉ đành chọn cách nói thẳng thừng: “Vậy mẹ ơi, con có thể ăn thêm một viên nữa không ạ? Cho con xin thêm một viên thôi mà!” Vừa nói cậu bé vừa giơ một ngón tay lên, ra chiều thật sự chỉ muốn thêm đúng một viên kẹo.
Đại Bảo cũng không chịu thua kém mà chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn mẹ. Cả hai đứa vì muốn được ăn thêm một viên kẹo sữa mà đều đã dốc hết cả tâm can.
Cố Tri Ý cũng chẳng muốn làm khó hai đứa nhóc, bèn chia cho mỗi đứa một viên, rồi giao cho cả hai việc trông nom Tam Bảo. Còn cô thì đi vào bếp chuẩn bị bữa cơm chiều.
Đại Bảo đúng là một người anh trai tốt bụng, nhìn thấy Tam Bảo đang bi bô gọi mẹ thì nhè viên kẹo sữa đang ngậm dở ra, chẳng màng bẩn thỉu mà đút vội vào miệng Tam Bảo.
Tam Bảo thấy có đồ ăn ngon nên ngay lập tức ngậm lấy, mút mát chiếc kẹo sữa ngon lành. Một lát sau, Đại Bảo thấy em trai đã mút chán chê, bèn rướn người lên, vươn tay giằng lại viên kẹo sữa rồi lập tức bỏ tọt vào miệng mình.
Tam Bảo bỗng dưng mất đi viên kẹo sữa quý báu, liền oa oa khóc ầm lên: Anh hai bắt nạt em!
Cố Tri Ý đang loay hoay trong bếp thì nghe tiếng Tam Bảo khóc váng, cô buông vội chiếc vá trên tay, rồi lật đật chạy thẳng vào buồng trong.
Trong buồng, Đại Bảo đứng chôn chân một góc, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, dường như chẳng hiểu tại sao mình vừa chia cho em ít kẹo mà em lại gào khóc ầm ĩ đến vậy. Ngay lúc này, Đại Bảo bỗng dưng thấy thằng em trai chẳng còn đáng yêu nữa.
Cố Tri Ý ôm Tam Bảo dỗ dành hồi lâu, sau đó mới ngẩng lên nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo, “Hai đứa làm gì vậy? Sao thằng bé lại khóc ré lên thế kia?”
Vốn dĩ Cố Tri Ý chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, bởi lẽ trẻ con tầm hai tháng tuổi thường hay khóc vô cớ, không có chuyện gì cũng gào lên mấy tiếng. Ai dè Đại Bảo nghe xong thì có vẻ chột dạ, líu ríu l.i.ế.m khóe miệng rồi lí nhí đáp: “Con cho em ăn kẹo sữa một chút, con vừa đòi lại thì em khóc òa lên ạ.”
Thì ra là do thằng anh cả Đại Bảo gây ra đây mà. Cố Tri Ý sợ sau này lỡ mình không có mặt ở đó, mấy đứa lớn lại cầm những thứ linh tinh nhét vào miệng Tam Bảo, lỡ bé bị hóc thì nguy. Cô kiên nhẫn dặn dò Đại Bảo và Nhị Bảo: “Giờ Tam Bảo còn bé xíu, chưa ăn được mấy thứ kẹo này đâu. Sau này, các con có ăn gì thì cũng tuyệt đối không được đút cho em, nhớ kỹ chưa?”
Đại Bảo ngơ ngác hỏi lại: “ Nhưng bọn con được ăn, mà em lại chẳng có gì, tội nghiệp biết mấy!”
---