Ông Cố Khôn không khỏi bắt đầu suy ngẫm sâu sắc hơn.
Ông nghĩ đến viễn cảnh sau này nông dân có thể tự mình làm chủ đất đai, lòng ông lập tức rộn ràng khôn tả. Nếu vậy, người dân trong thôn tự mình chăm chỉ lao động thì quanh năm suốt tháng cũng sẽ có hy vọng no ấm. Khi bắt đầu công việc cũng sẽ không còn lề mề, trì hoãn như trước nữa.
Cha con mấy người cứ thế ở trong phòng say sưa trò chuyện, mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống no đủ, tốt đẹp trong tương lai.
Mãi đến khi Cố Tri Ý nghe thấy tiếng khóc oe oe của Tam Bảo, cô mới vội vàng chạy ra ngoài.
Tam Bảo vừa rồi được Lưu Ngọc Lan bế đi dạo một vòng, lại được các bà thím trong thôn cưng nựng hết mực. Mà Tam Bảo cũng là một đứa trẻ rất dễ tính, gặp ai cũng cười toe toét.
Chỉ là cảm xúc của trẻ con vẫn rất thất thường, hệt như nắng mưa tháng Tám vậy. Một giây trước còn ê a cười không ngớt, nhưng giây sau đã mếu máo, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.
Cố Tri Ý bước đến, ôm Tam Bảo vào lòng, thì thầm dỗ dành.
Cô sờ tay lên tã, linh tính mách bảo hẳn là vì đã tè ướt nên thằng bé mới khó chịu mà bắt đầu khóc.
Chẳng biết Tam Bảo giống ai mà không chịu được một chút dơ dáy nào trên người.
Có lúc đi nặng xong, nếu không được tắm rửa sạch sẽ thì khi mặc tã vào, miệng vẫn còn làu bàu không ngớt.
Mãi đến khi cái m.ô.n.g đã được rửa sạch sẽ, cậu bé mới chịu hé miệng cười tủm tỉm.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Tri Ý ôm Tam Bảo dỗ dành, dặn Lưu Ngọc Lan vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà.
Cố Tri Ý mang đến đây kha khá đồ đạc, còn có cả một số loại đồ hộp quý hiếm, tất cả đều được Lưu Ngọc Lan cất kỹ vào trong phòng.
Giữa trưa, bà lấy lạp xưởng và gói gia vị đặc biệt Cố Tri Ý đã mang đến, cùng hai dẻ sườn heo tươi ngon. Vừa vặn trưa nay, Lưu Ngọc Lan sẽ làm món sườn xào chua ngọt.
Một năm chỉ ăn Tết có một lần, nên bữa cơm hôm nay vì thế mà được chế biến rất nhiều dầu mỡ, thơm lừng khắp nhà.
Giữa trưa có lạp xưởng chiên vàng, nem rán giòn rụm, thịt kho tàu béo ngậy, gà luộc thơm phức. Lại thêm sườn xào chua ngọt, cá hấp gừng, và bát canh củ cải nóng hổi.
Mấy đứa trẻ trong nhà ăn đến mức miệng lem luốc dầu mỡ, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều vô cùng sung sướng.
Trước khi ăn, Tam Bảo đã b.ú sữa no bụng nên lúc này đã ngủ say tít, không biết trời đất gì.
Vì vậy Cố Tri Ý cũng vào phụ giúp một tay. Trên mâm cỗ ngày Tết chắc chắn không thể thiếu gà và cá.
Trên mâm cơm ngày ấy, người ta cũng chỉ thường làm gà luộc đơn sơ, rồi trộn thêm ít xì dầu và rau thơm ăn kèm.
Nhưng con gà này là gà nhà nuôi đã lâu năm, thịt rất dai và ngọt, ăn vào một miếng là nhớ mãi không quên.
Cố Tri Ý cực kỳ thích món gà này.
Cơm nước xong xuôi, phụ giúp mọi người dọn dẹp xong thì cả nhà quây quần ngồi xuống hàn huyên tâm sự. Cố Tri Ý thì dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.
Ngủ một giấc để lấy lại sức cho buổi chiều.
Cũng may nhà họ Cố bên này có nhiều phòng, cho nên dù Cố Tri Ý đã đi lấy chồng thì gian phòng cũ của cô vẫn còn được giữ lại tươm tất.
Ôm chăn gối lên giường, mấy mẹ con yên ổn ngủ trưa ngay tại đây.
Sau khi tỉnh giấc thì chuẩn bị quay về. Lưu Ngọc Lan lại lấy kha khá đồ đạc đưa cho Cố Tri Ý.
“Mẹ, mẹ giữ lại để mọi người ăn đi, trong nhà con không thiếu thốn gì đâu!” Cố Tri Ý đẩy đồ trở lại, nói.
“Nhà con có thì là của con, mẹ cho con thì có gì mà khác đâu chứ? Cứ cầm lấy đi con!”
“Vậy con lấy mấy chiếc nem rán này là được rồi, mấy thứ khác con thật sự không cần đâu.” Cuối cùng không còn cách nào khác, Cố Tri Ý vẫn phải mang theo vài món đồ ăn về.
Nhưng lúc đi ra, Cố Tri Ý đã dúi vội vào tay Lưu Ngọc Lan hai mươi đồng tiền mặt.
Cũng không phải là cô không muốn cho nhiều, bản thân cô cũng muốn cho nhiều hơn, chỉ là nếu cho nhiều quá Lưu Ngọc Lan lại bận lòng suy nghĩ.
Cô đưa hai mươi đồng là vừa vặn trong phạm vi bà có thể chấp nhận mà không từ chối.
Còn Lưu Ngọc Lan, bà thầm nghĩ bụng: Con gái mình tiêu xài hào phóng thế này, mình phải để dành riêng cho mấy đứa cháu mới được! Nếu không sau này, biết lấy đâu tiền mà lo vợ cho mấy thằng Đại Bảo đây?
---