Được rồi, vì để anh cả nhà mình có thể yên tâm nhận lấy cái suất này, Cố Tri Ý cũng đành thuận theo.
“Được, nếu cha đã nói vậy thì mỗi tháng anh đưa em một phần ba tiền lương đi. Khi nào đưa đủ năm trăm khối, thì phần lương còn lại anh cứ để nhà chi tiêu là được.”
Cố Tử Mộc lập tức bác bỏ: “Không được, em gái à! Mỗi tháng anh đưa em một nửa, khi nào đủ tám trăm khối thì thôi.”
Đừng nhìn ngày thường Cố Tử Mộc rất ít nói, nhưng lại có cái tính tình cứng đầu cố chấp đến vậy, chẳng ai nói xuôi được.
Cuối cùng vẫn là Cố Khôn chốt lại, đưa đủ tám trăm khối cũng coi như là mua lại cái suất này. Xưởng chế biến thịt là một trong số ít các xí nghiệp quốc doanh, chế độ phúc lợi cũng không tồi. Làm ở đó một tháng có mười bảy khối năm hào tiền lương.
Ngày thường còn có thể lấy thêm ít thịt vụn từ nhà máy, bữa ăn gia đình cũng tươm tất hơn hẳn những nhà khác.
Nếu không thì sao lại có nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào xưởng chế biến thịt như vậy chứ? Nhưng muốn có được suất vào làm ở xưởng thịt này thì quả là chẳng phải chuyện dễ dàng.
Cả nhà họ Cố đều hiểu rõ điều này, cho nên mới nói là đưa cho Cố Tri Ý tám trăm khối.
Thấy mọi chuyện cũng đã giải quyết êm xuôi nên Cố Tri Ý cũng không nán lại thêm.
“Anh cả, vậy ngày mai anh đến nhà tìm em nhé, em đưa anh đến huyện thành một chuyến trước để làm quen chỗ làm.” Trước khi Cố Tri Ý ra khỏi cửa còn cẩn thận dặn dò một câu.
“Được, vậy sáng mai sau khi ăn uống xong anh sẽ đến tìm em.” Chuyện của Cố Tử Mộc đã được giải quyết, chính anh cũng sắp được làm công nhân viên chức ở huyện thành. Nét mặt anh hớn hở, không sao giấu được sự vui sướng.
Cố Tử Lâm thấy mọi chuyện xong xuôi rồi thì mới vỡ lẽ ra, tiến lên choàng vai anh trai mình, miệng liến thoắng không ngừng: “Anh cả, hiện tại anh cũng được coi như là người thành thị rồi đấy. Tháng lương đầu tiên anh nhận được nhất định phải mua bánh bao nhân thịt cho cả nhà đấy nhé!”
Đấy! Cái bánh bao nhân thịt này nhất định không thể thiếu được! Làm Lưu Ngọc Lan tức đến nỗi chỉ muốn véo cho một trận. Cái thằng phá phách này sao cứ như thể bị bỏ đói vậy? Làm như ở nhà bỏ đói nó vậy.
Nhưng Cố Tử Mộc chẳng những không ngại, còn vô cùng sảng khoái gật đầu đồng ý.
“Được, đến lúc đó anh cả nhận được tháng lương đầu tiên nhất định sẽ cải thiện bữa ăn cho cả nhà.”
Thấy hai anh em họ hòa thuận, Lưu Ngọc Lan cũng không muốn mắng thêm Cố Tử Lâm.
Cố Tri Ý ra khỏi cửa là để đi đón Đại Bảo và Nhị Bảo về. Vì lúc ra khỏi nhà không dẫn theo Tam Bảo, Cố Tri Ý đi chiếc xe đạp của gia đình, có thể chở cả Đại Bảo và Nhị Bảo về.
Thằng bé Tam Bảo còn quá nhỏ, nếu mang theo người sẽ không tiện chút nào, đành phải nhờ mẹ Lâm trông nom hộ trước vậy. Cũng may nhờ việc chăm sóc Tam Bảo mà mẹ Lâm và thằng bé đã gắn bó khăng khít, thân thiết như ruột thịt.
Hiện tại Đại Bảo và Nhị Bảo cũng đã có tinh thần trách nhiệm của hai người anh lớn. Mỗi ngày trước khi đi chơi, chúng đều không quên thơm em trai một cái rồi dặn dò: “Em trai à, anh đi chơi đây, ở nhà phải ngoan nhé!”
Chơi chốc lát, chúng lại tất tả chạy về nhà xem em trai có ngoan không. Trở về rồi, cả hai cũng đều rửa tay sạch sẽ tinh tươm rồi mới dám lại gần ôm ấp, âu yếm em trai.
Bởi vì Cố Tri Ý đã từng dặn dò riêng hai đứa nhỏ: Em trai còn bé, vi khuẩn li ti rất dễ xâm nhập cơ thể, nếu hai đứa đi ra ngoài chơi mà mang vi khuẩn về nhà sẽ khiến em trai đổ bệnh. Vậy nên, cứ đi chơi về là hai đứa lại chạy đi rửa tay chân sạch sẽ tinh tươm rồi mới dám lại gần ôm em trai.
Nếu lũ trẻ hàng xóm đến chơi, muốn lại gần Tam Bảo, lập tức sẽ bị Đại Bảo và Nhị Bảo kiên quyết từ chối.
“Rửa tay mới được ôm!”
---