Vì đoạn đường không còn xa là bao, Cố Tử Mộc cũng xuống dắt xe, hai người cùng rảo bước tới khu Cung Tiêu Xã bên đường đối diện để ghé mua chút quà cáp trước đã.
Dù sao cũng là đến xin việc, nên phải có chút lễ mọn. Có qua có lại, lời nói sẽ dễ mở hơn.
Trước khi đi, mẹ anh đã đưa anh mười đồng bạc. Số tiền đó mua chút quà bánh thì còn dư dả, chỉ là phiếu gạo trong nhà thì chẳng còn dư bao nhiêu, nên cũng chỉ mua được hơn một cân bánh kẹo mà thôi.
Sau đó lại mua thêm một ít hoa quả cùng một vài cặp cam, tổng cộng cũng chỉ tốn chưa đầy năm đồng bạc. Mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh, Cố Tri Ý dẫn anh trai mình đến chỗ lần trước Chu Khang Đức đứng thở dốc gọi cô lại.
Theo lời Chu Khang Đức đã chỉ dẫn, rất nhanh chóng, rẽ trái một cái là đến ngay một ngôi nhà nhỏ.
Xung quanh đó, nhà cửa chủ yếu là nhà cấp bốn một tầng. Chu Khang Đức dặn cứ nhìn thấy căn nhà nào hai tầng thì đó chính là nhà ông. Nhìn ngôi nhà này, Cố Tri Ý liền đoán được rằng Chu Khang Đức hẳn không chỉ có thân phận xưởng trưởng xưởng chế biến thịt đơn thuần như vậy.
Dẫu sao thì, thời đại này có lắm chuyện đặc thù, kẻ có thể ung dung ở căn nhà hai tầng mà chẳng bị ai tố giác thì làm gì có chuyện không có chút chống lưng nào đây? Cố Tri Ý tuyệt đối không đời nào tin. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ta lại có cái số hưởng trời ban nào hay sao? Nghĩ vậy, cô bèn đưa tay gõ cửa sân.
Không bao lâu sau bên trong vọng ra tiếng của Chu Thu Nguyệt.
“Ai vậy?”
Cô vừa dứt lời, liền bước nhanh ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Cố Tri Ý, cô không khỏi ngạc nhiên.
“Ôi chao, Tiểu Cố đấy ư? Sao cháu lại có thời gian rảnh rỗi ghé chơi vậy? Vào, vào, vào nhà ngồi đã nào.” Vừa nói, Chu Thu Nguyệt đã đon đả kéo Cố Tri Ý vào nhà.
Cố Tri Ý đang được kéo đi một đoạn, quay đầu lại liếc nhìn Cố Tử Mộc vẫn đang đứng ngơ ngác ngoài cửa, liền cất tiếng gọi: “Anh cả, mau vào nhà đi.”
Lúc này Chu Thu Nguyệt mới để ý đến anh trai của Tiểu Cố, bối rối đôi chút, nói: “Đây là anh cả của Tiểu Cố phải không? Thật ngại quá, vừa nãy mải nói chuyện với Tiểu Cố nên quên mất cậu ấy rồi.”
“Không sao.” Cố Tử Mộc vội vàng xua tay nói.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh được nhìn thấy căn nhà rộng rãi thế này, tay chân cũng có phần lóng ngóng, không biết phải đặt vào đâu cho phải.
“Mau mau mau, vào nhà ngồi đi, đừng có khách khí.” Chu Thu Nguyệt vẫn niềm nở như mọi khi.
Sau khi vào nhà và ổn định chỗ ngồi, Chu Thu Nguyệt rót hai cốc nước chè tươi mời khách, nói: “Hai người ngồi đợi một lát nhé, buổi sáng bố tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng chắc cũng sắp về tới nhà rồi.”
Quả nhiên không bao lâu sau, Chu Khang Đức với vẻ mặt hớn hở trở về.
“Thu Nguyệt ơi, mới sáng sớm như vậy ai tới thế?” Lời lẽ của ông như thể đang thăm dò, xem ai lại mặt dày tới nhà mình xin xỏ bữa cơm vậy?
Trước đây cũng từng có vài trường hợp như thế, chỉ là sau khi được chứng kiến và thưởng thức tài nấu nướng của hai bố con nhà họ Chu xong thì đã lâu lắm rồi chẳng còn ai tự chuốc lấy phiền phức mà đến nữa.
Chu Thu Nguyệt ngồi trong nhà trả lời: “Bố à, đồng chí Tiểu Cố và anh trai cô ấy đang ở nhà ạ.”
Trong tay Chu Khang Đức tay xách mấy cái bánh bao, bước thẳng vào trong nhà.
Khi đích thân thấy đúng là Cố Tri Ý, ông liền cười hớn hở nói: “Cháu Cố này, sáng sớm chú đã nghe tiếng chim hót ríu rít ngoài sân rồi. Chú còn đang thắc mắc không biết hôm nay có vị khách quý nào ghé chơi đây? Ai ngờ lại chính là cháu, ha ha.”
Chu Thu Nguyệt nghe mấy câu ba hoa chích chòe của bố mình, y như mọi khi, chẳng có gì mới lạ. Sáng nào chim chóc mà chẳng hót líu lo!
Nhưng thật ra Cố Tri Ý cũng chẳng bận lòng, cô chỉ hùa theo lời nói của chú Chu Khang Đức. Dù sao thì ông cụ tâm lý trẻ con như thế cũng cần phải giữ thể diện cho ông chứ.
Chu Khang Đức đặt mấy chiếc bánh bao trên tay xuống bàn, tay kia còn cầm chiếc cà mèn bằng inox còn nóng hổi.
“Cháu xem, Cháu Cố đúng là có lộc ăn ghê đó. Bánh bao ở tiệm này phải xếp hàng dài từ sáng sớm mới mua được đấy. Còn sữa đậu nành này nữa, thơm lừng ngon miệng, hôm nay chú mua nhiều, vừa vặn chúng ta cùng nhau ăn nhé.”
---