Trương sư phó rõ ràng rất ngán Chu Khang Đức, vì dạo này ông xưởng trưởng cứ hay vào sau bếp vơ vét sạch sành sanh đồ của mình.
Không dây vào được, lẽ nào lại không trốn được?
Vừa nghĩ bụng thế, Chu Khang Đức đã sấn sổ đi vào.
“Mới bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm lừng rồi. Món dồi trường này ngon quá chừng. Tôi khoái ăn dồi trường lắm. Này, đưa hết cả mớ này cho tôi.”
Chu Khang Đức nói xong, thấy Trương sư phó còn đứng ngớ ra, bèn xắn tay áo chuẩn bị tự mình múc.
Trương sư phó ngán ngẩm người này rồi, đành ngậm ngùi chấp nhận số phận, đi giúp Chu Khang Đức múc đồ ăn.
Nếu để Chu Khang Đức tự tay múc, e rằng sau bếp sẽ chẳng còn mảy may gì.
Cuối cùng, Chu Khang Đức vừa lòng mãn ý bưng đồ ăn ra ngoài, còn tiện miệng nhờ Trương sư phó hỗ trợ thêm mấy thứ lặt vặt.
Đúng là điển hình của cái thói “ được voi đòi tiên” mà.
Cố Tri Ý ngồi chờ thêm chốc lát, đồ ăn cũng được bưng đến.
Thấy mâm cơm thị soạn bày ra, Cố Tử Mộc trong lòng tấm tắc: Quả nhiên, tiếng tăm của xưởng chế biến thịt này thật chẳng sai chút nào!
“Nào nào nào, mọi người dùng cơm đi, đừng ai khách sáo nhé. Đây chính là đại sư phụ lão Trương của xưởng ta đấy.” Chu Khang Đức đặt mâm cơm xuống, tiện thể giới thiệu Trương sư phó.
“Lão Trương này, đây là cô gái nhỏ đã cứu mạng tôi, chính là người mà tôi đã kể cho anh em nghe rồi đó, đồng chí Tiểu Cố.”
Trương sư phó không khỏi liếc nhìn Cố Tri Ý thêm vài bận với vẻ tò mò.
Cố Tri Ý cũng tự nhiên, hào phóng mỉm cười đáp lễ.
“Thôi được rồi, được rồi, các vị cứ dùng cơm đi, tôi còn đang bận việc ở sau bếp.” Trương sư phó chào mọi người rồi vội vã trở lại phòng bếp.
“Nào, Tiểu Cố, nếm thử thức ăn của xưởng chế biến thịt chúng ta xem thế nào?” Mấy người ngồi vào bàn, liền bắt đầu thưởng thức bữa ăn đặc trưng của xưởng thịt trong thời đại này.
“Hương vị vừa ngửi đã thấy không tồi chút nào rồi.” Cố Tri Ý cười nói.
Mấy người cũng chẳng nói thêm gì nữa, tất cả đều ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm ngon lành.
Bữa trưa hôm ấy là món lòng non xào khoai tây và cải trắng.
Tuy chẳng có gì quá cầu kỳ, nhưng hương vị vẫn rất đưa cơm, chủ yếu là vì món ăn được nêm nếm khá nhiều dầu mỡ.
“Tay nghề của Trương sư phó quả là tuyệt, chẳng thua kém gì mấy sư phụ ở tiệm cơm quốc doanh đâu.” Cố Tri Ý khen ngợi.
“Lão Trương trước đây cũng từng là đại sư phụ của một tiệm cơm quốc doanh đấy, có điều, tay nghề nấu nướng của lão ấy vẫn còn kém Tiểu Cố một bậc thì phải.”
Chu Khang Đức vừa nói vừa nghĩ đến mâm cơm thịnh soạn hôm trước ở nhà Cố Tri Ý, hương vị ấy đến giờ vẫn khiến ông vương vấn khôn nguôi!
Thực tình, Cố Tri Ý nấu ăn ngon đến vậy là bởi cô có nền tảng kiến thức vững chắc từ kiếp trước, lại thêm những bí quyết nấu nướng mới mẻ học hỏi được từ đời sau, nên các món ăn cô làm ra lúc nào cũng độc đáo và hấp dẫn hơn người.
Thêm một lẽ nữa là Chu Khang Đức và Trương sư phó vốn là bạn hữu nhiều năm, ăn mãi những món quen thuộc cũng thành ra nhàm miệng. Nay được thưởng thức đồ ăn do Cố Tri Ý làm, chẳng phải là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ hay sao?
Bữa cơm hôm nay quả thực khiến Cố Tử Mộc vô cùng thỏa lòng. Anh thầm nhủ lòng phải làm việc thật chăm chỉ, không thể để em gái mình phải thất vọng.
Rời khỏi xưởng chế biến thịt, Cố Tri Ý vì lo lắng cho mấy đứa nhỏ ở nhà nên cũng không nán lại huyện thành lâu la gì.
Chu Khang Đức dặn dò Cố Tử Mộc về giờ làm việc ngày mai xong xuôi, sau đó cũng dẫn Chu Thu Nguyệt về nhà.
Trên đường trở về, Chu Khang Đức thở dài thườn thượt.
“Ba ơi, lại sao nữa rồi?” Chu Thu Nguyệt đã quá quen với những lúc ba mình bỗng dưng đa sầu đa cảm. Nhưng đã là con gái tri kỷ của ba, là chiếc áo bông nhỏ không lọt gió thì vẫn phải hỏi han.
“Ba này, con nói xem ba có phải đã già rồi không?” Chu Khang Đức chợt thở dài đầy cảm xúc.
“Ba lại nói gì tầm phào vậy?”
“Chắc sáng nay ba thức dậy sớm, thành ra có chút mệt rồi. Nhớ hồi trước, ba con cả ngày quần quật trong phân xưởng, có thể ôm nổi con heo mấy trăm cân mà chẳng hề thở dốc.”
Chu Khang Đức ngửa mặt lên trời, đôi mắt xa xăm như thể đang chìm vào miền ký ức xa xăm. Người đời vẫn bảo, ngửa mặt nhìn trời là một cách để giấu đi ưu tư.
Chu Thu Nguyệt bĩu môi, vạch trần: “Ba ơi, đó là ba đến giờ ngủ trưa nên mới thấy oải đấy. Chứ ba già rồi hồi nào mà ba cứ than thở hoài vậy?”
Chị không biết ba có chuyện gì mà hết lần này đến lần khác cứ thở dài thườn thượt.
Ngày thường giờ này đã yên giấc trong phòng, bây giờ không thấy mệt mỏi thì còn đợi đến bao giờ nữa.
---