Còn Cố Tử Sâm thì lại mang vẻ mặt kiêu hãnh, cứ như thể chính mình đã trở thành công nhân viên chức của xưởng chế biến thịt vậy.
“Anh cả, quả không hổ danh anh cả của bọn em! Nhà chúng ta cũng có người có thể trở thành công nhân viên chức ở xưởng chế biến thịt huyện rồi.
Thế thì anh cả ơi, sau này nhà mình sẽ được ăn thịt thường xuyên rồi, phải không anh?”
Lưu Ngọc Lan nghe vậy, bèn gõ đũa cồm cộp xuống mâm cơm.
“Cả lũ này! Anh cả chúng mày còn chưa đi làm mà đã tơ tưởng đến đồng lương của người ta rồi à!”
Thật là, cái lũ hám ăn này, suốt ngày chỉ biết tơ tưởng thịt thà, bánh bao nhân thịt. Chẳng đứa nào biết thương anh cả Cố Tử Mộc lấy một chút nào.
Cố Tử Mộc thật ra chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vốn dĩ anh đi làm công nhân viên chức cũng là muốn cải thiện cuộc sống cho cả nhà mà. Cho nên cũng chỉ cười xòa đáp lời: “Được thôi, đến lúc đó chúng ta cứ nửa tháng ăn một bữa thịt tươm tất nhé!”
Bên này, người nhà họ Cố say sưa mường tượng về cuộc sống tươi sáng mai sau.
Hơn 5 giờ sáng hôm sau, Cố Tử Mộc liền bắt đầu hành trình trở thành một công nhân viên chức.
Cố Tri Ý bên này thật ra cũng chẳng có mấy việc để làm. Mấy ngày Tết đã trôi qua, lũ trẻ cũng đã được vui đùa thỏa thích hơn nửa tháng trời.
Cố Tri Ý bèn bắt hai đứa nhỏ ở nhà đọc sách.
Thật ra Đại Bảo thì còn khá hơn, Nhị Bảo lại chẳng chịu ngồi yên được mấy, cái m.ô.n.g cứ như có dòi bọ làm tổ. Chốc chốc lại nhích sang phải, chốc chốc lại dịch sang trái.
Cố Tri Ý gõ nhẹ lên mặt bàn: “Lâm Hạo Kiệt, con có thể ngồi yên một chỗ hay không?”
Nhị Bảo đột nhiên bị mẹ gọi cả họ lẫn tên, ngớ người ra một lúc, rồi sau đó như bị điểm dừng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Trong khoảng thời gian kèm cặp học hành này, Cố Tri Ý cũng nhận thấy rõ, Đại Bảo là đứa bé thông minh, ngày thường cũng thường tỏ ra hứng thú với sách vở, bài giảng.
Nhưng Nhị Bảo rõ ràng lại chẳng thiết tha gì chuyện học hành, lúc mới đầu còn chưa rõ rệt, về sau dần dần cảm giác cứ uể oải, không tập trung.
Tựa như hiện tại, Đại Bảo vẫn cứ ngồi chăm chú nghe giảng, còn Nhị Bảo đã ngồi không yên rồi.
Thế nhưng, những đứa trẻ ở tuổi này đều tương đối ham chơi, Cố Tri Ý cũng chẳng để tâm lắm.
Dạy dỗ một hồi, Cố Tri Ý cảm thấy mình nên thư thả hơn chút, rồi để cho hai thằng nhóc đi chơi.
Cái thằng Nhị Bảo này đúng là chọc cho người ta tức nổ đom đóm mắt thôi!
Cô dạy cậu nhóc đọc chữ “dưa” (trong từ “quả dưa”), ấy vậy mà cậu lại đọc thành “dưa hấu”.
Mỗi lần dạy Nhị Bảo, Cố Tri Ý mới chợt nghĩ, có lẽ đây mới chính là cuộc sống làm cha mẹ đúng nghĩa là như thế này đây.
Để không phải ôm cục tức vào người, Cố Tri Ý vẫn để cho bọn nhóc đi chơi.
Nói không chừng ngày nào đó Nhị Bảo lại tự dưng thích thú với chuyện học hành ấy chứ?
Mấy ngày nay Trương Lực chuẩn bị khai trương tiệm ăn sáng, còn việc buôn bán lương thực thì bởi vì nghĩ rằng mọi người vừa ăn Tết xong, nhu cầu còn chưa đáng kể nên hoãn lại vài hôm.
Buổi sáng hôm nay, sau khi Trương Lực tới, liền bàn bạc về chuyện này.
“Chị dâu, em thấy mình có thể bắt đầu việc làm ăn rồi đó, gần đây có không ít người đang hỏi mua lúa gạo.”
“Được rồi, vậy để tôi sẽ sắp xếp bên này chuẩn bị một chút, ngày mai cậu đến sớm lấy hàng đi.” Cố Tri Ý nói.
“Được, vậy để em trở về thông báo cho các anh em một chút.” Trương Lực vừa định thời gian mở cửa hàng, cũng quay người đi luôn.
Cố Tri Ý biếu anh ta hai trái cam, còn có món bánh cuộn thịt do cha cô tự tay làm. Bởi vì hương vị lại rất đưa cơm, nên cô đã phục chế rất nhiều trong không gian riêng của mình.
Ngày thường có bà con họ hàng ghé chơi, cũng có thể biếu tặng người ta. Ngược lại cũng không lo bị mất mặt.
“Bánh cuộn thịt này là cha tôi làm đó, cậu cầm một ít về mà dùng thử xem.” Cố Tri Ý đưa bánh cuộn thịt trong tay cho Trương Lực.
“Ấy chị dâu, không cần không cần, em và anh trai em năm nay cũng có làm một ít rồi.” Trương Lực vội vàng từ chối.
“Nếu cậu không nhận, thì những thứ cậu mang tới đây, cậu cũng đem về đi.” Cố Tri Ý chỉ vào một ít đồ vật Trương Lực mang tới.
---