Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 303

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sáng hôm sau, Cố Tri Ý thức dậy. Khi cô đang ở phòng bếp, từ trong phòng truyền đến tiếng reo mừng ngạc nhiên của Đại Bảo và Nhị Bảo.

Vừa sáng sớm rời giường đã nhìn thấy người cha ruột nằm ngủ ở bên cạnh mình, quả thực không cần nói cũng đủ hiểu bất ngờ và vui sướng đến nhường nào.

“Ba ba cha.” Nhị Bảo bập bẹ gọi.

“Không phải, phải gọi là ba ba. Không phải là ba ba cha.” Đại Bảo tức giận sửa lời cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo bĩu môi lí lẽ: “Chính mẹ đã bảo chúng ta gọi là ba ba, vậy ba ba cha thì có gì mà sai chứ.”

Dù nói vô lý đến mấy, qua miệng Nhị Bảo cũng thành hợp lý hết, đúng là cái thói lí lẽ ngang ngược.

Lâm Quân Trạch: “Ba ba cha?”

Đại Bảo vội vàng giải thích cho Lâm Quân Trạch: “Mẹ nói là, gọi mẹ là mẹ, vậy cũng phải gọi ba ba là ba ba, như vậy chúng ta mới là người một nhà.”

Được rồi. Đại Bảo đã cố hết sức, gom góp hết vốn từ ngữ ít ỏi của đứa trẻ lên bốn để giải thích.

Lâm Quân Trạch cũng lờ mờ hiểu ra. Anh cười cười, dùng bộ râu đã mấy ngày không cạo của mình, cọ cọ lên má hai đứa nhỏ. Khiến hai nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo cười phá lên không dứt.

Tam Bảo ở một bên cũng tò mò nhìn Lâm Quân Trạch.

“Ôi chao, Tam Bảo của ba tỉnh rồi nè, có còn nhớ ba ba nữa hay không đây?” Lâm Quân Trạch buông hai đứa nhỏ xuống, rồi xoay qua chọc ghẹo Tam Bảo.

Học theo cách Cố Tri Ý gọi, anh cũng không gọi “cha” nữa, mà trực tiếp gọi “ba ba”. Ngờ đâu lại thấy thuận miệng lạ lùng.

Anh vẫn nhớ rõ thời điểm anh đi nó chỉ là một cục bé tí tẹo, giờ đã lớn phổng phao, bụ bẫm hơn nhiều.

Tam Bảo đương nhiên là sẽ không đáp lại anh.

Thằng bé nằm ngoan trong một góc, bập bẹ phun nước bọt.

Ngay khi Lâm Quân Trạch vừa bế nhóc lên, định bụng chơi với con một lát.

Tam Bảo liền khóc ré lên chẳng nể mặt cha tí nào.

Gào to đến nỗi Cố Tri Ý đang trong bếp cũng phải vội vã chạy về.

“Có chuyện gì vậy? Tam Bảo của mẹ sao lại khóc òa lên thế này?”

Cố Tri Ý vừa vào phòng liền nhìn thấy ông bố vụng về lúng túng ôm Tam Bảo, đứng đực ra giữa phòng, tay chân luống cuống không biết làm gì.

Hiển nhiên anh cũng không ngờ con trai mình lại chẳng nể mặt mình như vậy.

Anh nhìn sang Cố Tri Ý, vẻ mặt y hệt như muốn nói: “Vợ nó ơi, anh có làm gì nó đâu, tự nó khóc trước mà!”

“Có khi nào tè dầm không?” Cố Tri Ý vội lau khô tay, sau đó nhận ngay lấy Tam Bảo từ tay chồng.

Đặt nhóc lên giường, vừa cởi tã ra một cái, quả đúng là thằng bé đã tè dầm.

Bởi vì tối hôm qua không biết Lâm Quân Trạch trở về, cho nên Tam Bảo vẫn đang dùng tã giấy lấy từ không gian.

Lâm Quân Trạch thấy vợ mình thành thạo xé tã giấy, gói ghém lại rồi vứt gọn xuống gầm giường.

Trước khi anh rời khỏi nhà, tã của Tam Bảo đều là do anh thay cho, anh biết ngay đây không phải loại tã mà Tam Bảo vẫn thường dùng ở nhà.

Loại tã này nom lạ quá, cứ như đồ dùng một lần ấy nhỉ?

Dùng một lần?

Lâm Quân Trạch không hiểu sao anh chợt nảy ra suy nghĩ đó, anh chợt có linh cảm, hình như đúng là vậy.

Nhưng anh không suy nghĩ thêm nhiều về chuyện đó, bản thân anh vẫn theo thói quen lấy tã mới ra.

Chờ Cố Tri Ý ở bên kia giúp Tam Bảo lau dọn sơ qua, anh liền đưa tã giấy qua đó.

Cố Tri Ý lập tức nhận lấy, hai vợ chồng phối hợp ăn ý lạ lùng.

Đại Bảo và Nhị Bảo bị bỏ quên đứng trong góc phòng.

Thấy bố mẹ mải mê với em út, hai anh em Đại Bảo, Nhị Bảo liền tự động mặc quần áo.

Đúng lúc Nhị Bảo chuẩn bị xuống giường, thằng bé chợt nhớ tới cảnh tượng lờ mờ nhìn thấy đêm hôm trước.

Đi đến bên cạnh mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có đau không ạ? Để Nhị Bảo thổi cho mẹ nhé.”

“Hử?” Cố Tri Ý ngơ ngác không hiểu, chuyện gì vậy?

“Tối hôm qua con đã nhìn thấy bố bắt nạt mẹ đó.”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 303