Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 305

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Quân Trạch không giấu giếm, gật đầu nói: “ Đúng vậy, tuy là thế, nhưng vào những dịp như ăn Tết hay lễ lạt, chúng ta vẫn có thể về đây mà. Đến lúc đó các con lại tha hồ chạy nhảy cùng bạn bè rồi.”

Thằng Đại Bảo ngồi một bên trầm tư, còn thằng Nhị Bảo thì đã có chút háo hức với cuộc sống nơi đơn vị bộ đội sắp tới, cứ níu lấy Lâm Quân Trạch hỏi han đủ thứ chuyện sinh hoạt quân ngũ. Ấy vậy mà thằng bé lại chẳng chút buồn bã vì sắp phải từ biệt nơi đây.

Cố Tri Ý ôm Tam Bảo đi ngang qua, dặn Lâm Quân Trạch múc cho mỗi người một bát hoành thánh.

Trong nồi còn có trứng chần đủ cho tất cả mọi người, thêm đủ món ăn kèm khác nữa.

Quả đúng là một bữa sáng tươm tất.

Lâm Quân Trạch múc xong liền tiến tới bế lấy Tam Bảo từ trong tay vợ.

“Vợ à, em cứ ăn trước đi. Để anh bế Tam Bảo cho.” Vừa dứt lời, anh đã bế Tam Bảo ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, thủ thỉ trò chuyện cùng con.

Cố Tri Ý cũng chẳng khách sáo, an vị xuống bàn và bắt đầu dùng bữa của mình.

Hai đứa nhóc Đại Bảo và Nhị Bảo rõ ràng đã cảm nhận được sự ấm áp giữa cha mẹ chúng.

Lập tức quay sang một bên lén lút nhìn nhau, mắt đi mày lại.

Chẳng rõ hai anh em chúng nó đã ngấm ngầm truyền đạt cho nhau điều gì, chỉ có chúng nó mới hay.

Cố Tri Ý dùng bữa xong, liền ôm lấy Tam Bảo, để Lâm Quân Trạch có thời gian ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Quân Trạch liền mang theo Đại Bảo và Nhị Bảo sang bên nhà cũ trước, còn Cố Tri Ý thì ở nhà dọn dẹp chuẩn bị đồ vật một chút.

Kỳ thật hiện tại cô đã không cần dọn dẹp gì nhiều nữa rồi, đồ vật cứ trực tiếp ném vào không gian riêng là xong.

Nhưng mà bây giờ Lâm Quân Trạch đã trở lại, cái “máy rửa chén” bằng xương bằng thịt này vẫn là phải đưa ra sai bảo đôi chút.

Ba cha con chẳng mấy chốc đã đi đến nhà cũ. Vừa gõ cửa rồi đẩy vào, liền nhìn thấy Mẹ Lâm đang đứng ở trong sân.

Nhìn thấy đứa con trai út nhà mình đã trở về, bà còn ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng, sau đó vội vàng gọi vọng vào trong nhà: “Ông nó ơi, ông mau ra đây, ông mau ra đây xem thử xem thằng tư nhà chúng ta có phải là đã trở về rồi không.”

Tiếng gọi của Mẹ Lâm vừa mới dứt, Lâm Quân Trạch đã cười vang mà đáp lại bà.

“Mẹ, là con, con đã trở về rồi đây.”

“Ôi chao, thật đúng là thằng tư đã về rồi!” Mẹ Lâm kích động tiến lên, vừa nắm lấy tay Lâm Quân Trạch vừa hỏi thăm rối rít. Quên khuấy đi hai đứa cháu trai đang đứng bên cạnh. Cha Lâm nghe tiếng động bước ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy cả nhà đang đứng giữa sân. Ông hô lên: “Thằng tư đã về rồi đấy à? Mau đi vào trong nhà đi.”

“ Đúng đúng đúng, vào nhà vào nhà mau, trong nhà ấm áp hơn nhiều.” Mẹ Lâm như bây giờ mới sực tỉnh, kéo lấy Lâm Quân Trạch cùng đi vào trong nhà. Sau đó rôm rả kể về những chuyện đã xảy ra gần đây trong thôn.

Chờ đến tận lúc ngồi yên ổn trong phòng rồi, Cha Lâm mới ngắt lời hỏi han rôm rả của Mẹ Lâm. Ông lên tiếng hỏi: “Thằng tư này, lần này về chơi, hẳn là có việc gì phải không con?”

“Thưa cha, lần này con trở về là muốn mang theo con và Tiểu Ý cùng đi đến đơn vị bộ đội. Mọi việc ở đơn vị con đã lo liệu đâu vào đấy. Thấy đường sá cũng không quá xa, con tiện thể từ Phú Châu quay về đón cả nhà đi cùng luôn.”

Mẹ Lâm vừa nghe thấy phải đi đến đơn vị bộ đội. Bà như chùng lại, nụ cười trên môi tắt hẳn. Tuy là lúc trước đúng là đã từng nói chuyện này, nhưng chẳng ngờ sự việc lại đến nhanh và bất ngờ đến thế.

“Vậy, vậy các con định khi nào sẽ đi thế?” Mẹ Lâm nhỏ giọng hỏi. Đứa con trai út của bà vừa mới về nhà đã lại phải đi ngay, lần này còn đưa cả mấy đứa nhỏ đi theo. Từ nay sẽ hiếm khi được nhìn thấy Tam Bảo.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 305