“Được rồi, đi đi! Lải nhải làm gì nữa chứ?” Miệng thì nói ghét bỏ, nhưng gương mặt lại ánh lên vẻ vui sướng không giấu được.
Lâm Quân Trạch đi ra khỏi nhà họ Lâm, anh đi được một đoạn thì nhìn thấy Cố Tri Ý đang ôm Tam Bảo đi đến. Anh bước nhanh đến ôm chầm lấy Tam Bảo, nói: “Vợ ơi, sao em cũng đến đây?”
“Không yên lòng, nên ra xem sao!” Cố Tri Ý liếc nhìn anh.
Lâm Quân Trạch cười hì hì: “Anh biết vợ anh đau lòng cho anh mà!” Anh chẳng biết ngượng là gì, cứ thế mà mặt dày mày dạn nịnh nọt vợ.
Cố Tri Ý còn muốn nói gì đó thì Tam Bảo đã bắt đầu có phản ứng rồi.
Vốn dĩ đang được mẹ ôm trong lòng với mùi hương thân thuộc, mềm mại, đột nhiên lại rơi vào vòng tay thô cứng của một người lạ hoắc, nên lúc này bé đã nhăn nhó mặt mày.
“Oa... oa... oa...”
Có kẻ bắt cóc trẻ con! Mẹ ơi, nhanh đến cứu con!
Tiếng khóc vừa cất lên đã lập tức kéo sự chú ý của Cố Tri Ý về phía nó.
Nhìn thấy Tam Bảo mếu máo không ngừng, cô vội vàng ôm cậu bé từ trong tay người cha đẻ.
“A, con yêu của mẹ, làm sao thế? Con không nhận ra ba mình nữa rồi, phải không nào?”
Ôm Tam Bảo vào trong lòng, cô nhẹ nhàng đung đưa qua lại đôi chút, nhẹ giọng vỗ về dỗ dành.
Tam Bảo nhìn thấy mẹ mình ở đây thì cuối cùng tiếng khóc cũng dần dần nín hẳn, cậu bé ôm lấy Cố Tri Ý rồi rúc vào lòng mẹ.
Lâm Quân Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của Tam Bảo, trong lòng âm thầm rủa: Thằng nhóc con này! Mới tí tuổi đầu đã bày đặt giành vợ của bố!
Nhưng bản thân anh đã đi suốt một tháng, Tam Bảo không còn nhận ra anh cũng là chuyện dễ hiểu.
Nghĩ lại sau này bản thân mình đã có thể ở bên cạnh mấy mẹ con cô ấy thì trong lòng Lâm Quân Trạch ngọt ngào như rót mật vào lòng.
Cố Tri Ý ôm Tam Bảo rồi cùng Lâm Quân Trạch trở về nhà.
Trên đường đi, Cố Tri Ý hỏi: “Anh giải quyết ổn thỏa mọi chuyện chưa? Mẹ có phàn nàn gì không?”
“Ừm, mọi việc đều ổn thỏa rồi, anh cũng đã giao tiền sinh hoạt năm nay cho cha. Mẹ tuy không nỡ rời xa chúng ta nhưng cũng không nói thêm điều gì.”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu. Cô biết mấy tháng nay, mẹ Lâm và ba đứa bé trở nên rất thân thiết. Cô đoán mẹ Lâm không nỡ rời xa Lâm Quân Trạch, cũng quyến luyến không rời Tam Bảo.
Nhìn đứa con trai ngây thơ chẳng hay biết gì nằm trong lòng mình, Cố Tri Ý bỗng thấy lòng mình thầm ganh tị với con trai.
“Vậy khi nào chúng ta đi?” Cố Tri Ý hỏi.
“Sáng mốt. Ngày mai, anh sẽ đến huyện thành mua vé tàu, nhân tiện ghé qua thăm Trương Trác.” Cố Tri Ý cũng không có ý kiến gì.
Cố Tri Ý nghĩ đến chuyện về anh trai cả của cô chưa kịp nói với Lâm Quân Trạch. Vì vậy, vừa về đến nhà, Cố Tri Ý đã kể qua loa mọi việc đã xảy ra. Sau cùng, cô hỏi: “Em muốn nhường suất này lại cho anh cả, anh thấy sao?”
Tuy suất này là do cô tự mình 'đấu tranh' mà có được, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, Cố Tri Ý không muốn vì chuyện này mà vợ chồng sinh ra mâu thuẫn. Xem như Lâm Quân Trạch cảm thấy không sao, nhưng ai có thể đảm bảo sau này, nếu người nhà họ Lâm biết chuyện, thì khó tránh khỏi những lời xì xào, đàm tiếu.
“Vợ ơi, chuyện này em tự quyết định là được rồi, dù sao thì chuyện này đều nhờ công em cả. Em muốn nhường suất này cho anh cả thì anh cũng chẳng có ý kiến gì. Bên ngoài, cứ nói là nhờ các mối quen biết mà anh cả mua được suất này, tránh cho nhà bên ngoại có lời đàm tiếu."
Cố Tri Ý không rõ Lâm Quân Trạch nghĩ gì trong lòng, nhưng thật lòng mà nói, câu nói này của anh đã khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không ngờ người đàn ông này lại tinh ý và chu toàn đến thế.
Đúng là ở hiện tại, mấy người anh em nhà họ Lâm đều đã lập gia đình, khó tránh khỏi những toan tính riêng tư nhỏ mọn. Điều đó cũng không có gì đáng trách.
Nhưng suất này vốn dĩ là do một tay Cố Tri Ý giành được, cô hoàn toàn có quyền quyết định sẽ nhường cho ai.
Vợ đã mở lời đề nghị, anh chắc chắn phải thể hiện sự tinh tế và thấu đáo. Mà cách hành xử này của Lâm Quân Trạch rõ ràng đã hoàn toàn chinh phục được Cố Tri Ý.
---