Buổi sáng vẫn là ăn bánh bột ngô, tuy nói thời tiết lạnh lẽo thế này đồ vật không dễ bị thiu, nhưng Cố Tri Ý vẫn muốn ăn hết sớm một chút, rồi đổi sang ăn những thứ có trên tàu.
Lâm Quân Trạch mang Đại Bảo đi vào buồng vệ sinh, thuận tiện đi xem thử xem trên tàu có món gì ăn được không.
Dù sao bây giờ Cố Tri Ý đang nuôi con nhỏ Tam Bảo, cần phải bổ sung dinh dưỡng, còn cả hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo cũng vậy nữa chứ.
Mỗi ngày chỉ ăn bánh thì chắc chắn không thể đủ chất được.
Chỉ là Nhị Bảo vẫn chưa biết những chuyện đó, còn tưởng rằng sau này chỉ có thể ăn toàn bánh khô.
Nó dụi vào lòng Cố Tri Ý, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, chúng ta ngày nào cũng phải ăn mấy cái bánh khô này thôi sao ạ?”
“ Đúng thế, còn phải ăn mấy ngày nữa cơ đấy.” Cố Tri Ý cố ý trêu Nhị Bảo.
Chợt, mặt Nhị Bảo liền xị xuống, vẻ mặt rầu rĩ nhìn Cố Tri Ý nói: “Mẹ. Con có thể không ăn được không ạ? Khó nuốt quá, suýt thì sặc mất thôi.”
Hai tay nó còn bóp lấy cổ, làm bộ vẻ rất khó chịu.
“Vậy không ăn bánh thì con muốn ăn món gì nào?” Cố Tri Ý thấy khá tò mò.
“Ăn thịt ạ! Thịt ngon lắm!” Nhị Bảo càng nói càng thấy món bánh ngô này thật khó nuốt.
Cố Tri Ý cố nhịn cười đến phát khó chịu vì vẻ đáng thương này của thằng bé, buồn cười nhẹ nhàng véo má nó một cái. Nói: “Yên tâm đi, các con cứ ăn thịt, bánh mẹ sẽ ăn cho.”
“Thế thì con cứ ăn bánh tiếp đi ạ, phần thịt đó mẹ cứ ăn đi.” Nó làm ra vẻ mặt tủi thân hết sức, nhưng vẫn cố không nói ra thành lời.
“Được thôi, lát nữa mẹ sẽ ăn thịt.” Cố Tri Ý nhìn Nhị Bảo với vẻ mặt tràn đầy cảm động.
Nhị Bảo: Hả? Cái này hình như không đúng với những gì nó tưởng tượng thì phải?
Cố Tri Ý cố nhịn cười đến phát khó chịu, vừa vặn Tam Bảo bên kia ê a vài tiếng, như muốn báo rằng mình đã thức giấc. Cố Tri Ý liền xoay người lại, chơi với Tam Bảo.
Đến nay, em bé đã được bốn tháng tuổi, ngủ say đến mức hai má ửng hồng. Trong miệng còn chu môi thổi bong bóng nước bọt, sau khi tỉnh dậy không hề quấy khóc hay vòi vĩnh, đôi mắt long lanh ngập nước tò mò quan sát cảnh vật xung quanh. Ngược lại, nó cũng không hề sợ hãi hay lạ lẫm dù đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Khiến người mẹ Cố Tri Ý vui vẻ không thôi, vừa lại gần đã hôn chụt một tiếng.
Nhị Bảo vốn dĩ còn đang ngẩn ngơ vì mẹ không “chiều” theo ý mình, lúc này đã nhìn thấy em trai tỉnh giấc.
Nó liền cởi giày, bò lên giường, nựng nịu Tam Bảo một phen.
Tam Bảo bị anh hai chọc cho nhăn nhó hết cả mặt.
“Ối, mẹ ơi cứu con với!”
“Thôi được rồi, con tránh ra một chút, để mẹ thay tã cho em. Nhị Bảo lấy giúp mẹ cái túi vải màu xanh dưới gầm giường nhé.”
Cố Tri Ý không muốn Nhị Bảo ngồi không. Bởi lẽ, việc cho các con phụ giúp việc nhà là cách hay để rèn luyện tính tự lập từ nhỏ.
Nhị Bảo ngược lại rất nghe lời, lon ton trèo khỏi giường, tìm chiếc túi vải xanh đựng đồ nghề đặt dưới gầm giường, cố sức lôi ra.
“Mẹ ơi, của mẹ đây ạ!” Nhị Bảo thở hổn hển nói, gương mặt bé bỏng ánh lên vẻ mong chờ được khen ngợi.
Cố Tri Ý không phụ lòng con, dịu dàng dành cho thằng bé những lời khen ngợi.
“Nhị Bảo của mẹ giỏi quá! Tam Bảo ơi, con phải cảm ơn anh hai đó. Anh hai có phải là tuyệt vời nhất không nào?”
Với các con, Cố Tri Ý chưa bao giờ tiếc lời động viên, khích lệ.
Gương mặt Nhị Bảo sau lời khen của mẹ lập tức ửng hồng vì ngượng ngùng, nhưng trong lòng thằng bé lại trào dâng niềm tự hào khôn tả.
Cảm giác như mình đã giúp mẹ được một việc lớn lao.
Nhị Bảo cũng lấy làm vui vẻ vô cùng.
Bên kia, Lâm Quân Trạch đã mua xong cơm nắm, cùng Đại Bảo trở về.
Nhị Bảo thấy bố về thì vội chạy tới hỏi: “Bố ơi, bố có mua thịt không ạ?”
“Sáng nay không có thịt, nhưng có trứng gà.”
Nghe bố nói vậy, Nhị Bảo cũng thấy yên lòng phần nào.
Lâm Quân Trạch tiếp tục dẫn Nhị Bảo đi rửa mặt, trong khi Cố Tri Ý đã kéo màn che xuống, nằm trong đó cho Tam Bảo b.ú sữa.
Đại Bảo thì ngoan ngoãn ngồi nép ở một góc giường.
Đến khi Lâm Quân Trạch trở lại, cả nhà đã gần như ăn xong bữa sáng rồi, chỉ còn lại chén bát chưa dọn.
Bữa sáng ấm áp với cháo trứng gà và mấy chiếc bánh còn lại từ tối hôm qua.
Những ngày tháng trên xe lửa thường dài lê thê và tẻ nhạt, Cố Tri Ý cứ ngỡ cả hành trình lần này sẽ trôi qua trong yên bình như thế.
Nào ngờ, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tối nay sau bữa cơm, vì bị Tam Bảo làm bẩn cả người, Cố Tri Ý liền chuẩn bị bế con bé đi nhà xí để tắm rửa qua loa. Đến lúc đó chỉ cần bỏ tã bẩn vào không gian giặt qua một lượt là được.
Vốn dĩ Lâm Quân Trạch muốn đi cùng, nhưng Cố Tri Ý đã khéo léo từ chối. Thế là ba cha con anh ở lại, còn Cố Tri Ý bế Tam Bảo đi nhà xí một mình.
---