Thế nhưng, Cố Tri Ý liệu có bận tâm đến những lời cầu xin thảm thiết ấy chăng?
Giờ phút này đây, cô tựa như một con gà mái đang ra sức che chở cho đàn con của mình.
Cố Tri Ý khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. Cây kim dài trong tay cô từ từ xuyên qua da thịt Tống Lai Đệ.
Ngón trỏ và ngón cái của cô ma sát vào nhau, vặn xoắn nhẹ nhàng để cây kim càng đi sâu vào trong.
Tống Lai Đệ đau đớn quằn quại, đến cả lời cầu xin cũng không tài nào thốt ra.
Cơn đau thấu xương, rồi lại thêm một mũi kim châm xuống, mang đến cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê dại đến tận xương tủy.
Một mớ hỗn độn của vô vàn cảm giác đan xen, dồn dập ập tới.
Khiến cô ta chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi.
Nhưng Tống Lai Đệ chỉ có thể không ngừng lắc đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tựa như nước mắt cá sấu giả tạo.
Cố Tri Ý không hề có chút thương hại nào, trái lại, còn thấy hả hê trong lòng.
Bởi vì vừa rồi sử dụng không gian hệ thống, Cố Tri Ý sợ bị bại lộ, liền châm thêm vài mũi kim nữa lên người Tống Lai Đệ để cô ta quên đi toàn bộ ký ức về chuyện đã xảy ra.
Đợi đến khi Lâm Quân Trạch bên kia giải quyết xong hai tên buôn người, toàn thân Tống Lai Đệ đã ướt đẫm mồ hôi, trông cứ như vừa bị vớt từ dưới sông lên.
Phía dưới thân cô ta còn đọng lại một vũng nước, đương nhiên, lẫn cả mùi khai nồng của nước tiểu.
Sau khi Lâm Quân Trạch dùng dây thừng trói chặt hai tên buôn người, anh mới bước đến xem xét tình hình của Cố Tri Ý.
Lúc này, nét mặt Cố Tri Ý đã hoàn toàn thay đổi.
Dù sao Tam Bảo cũng đã an toàn vô sự, cơn giận trong lòng cũng đã được giải tỏa phần nào, cô cảm thấy cả người như trút được gánh nặng ngàn cân.
Cô ngước nhìn Lâm Quân Trạch với vẻ mặt trong veo, ngây thơ vô số tội.
“Không phải em ra tay đâu nhé, là cô ta tự sợ hãi quá mà tè dầm ra đấy."
Bộ kim châm đã được cô thu vào không gian, đôi tay cũng đã sạch bong, chẳng còn chút dấu vết nào của người vừa hành hạ kẻ khác đến mức thoi thóp sắp lìa đời.
Lâm Quân Trạch thở dài. Anh đột nhiên hỏi: “Tam Bảo đâu rồi?”
Cố Tri Ý:...
Trời đất quỷ thần ơi, sao cô lại có thể quên mất việc quan trọng đến thế chứ.
Thế nhưng cô vẫn nhỏ giọng đáp: “Tìm được rồi, anh đợi em một lát.”
Nói đoạn, cô liền lấy ra những viên thuốc vừa mua từ hệ thống.
Nghe nói sau khi uống một viên, có thể khiến người ta vô thức nói ra sự thật, nhưng ký ức về chuyện đã xảy ra sẽ hoàn toàn biến mất.
Cố Tri Ý cũng thêm phần tự tin vào kế hoạch của mình sau khi xác nhận hệ thống có bán loại thuốc như vậy.
Châm pháp và thuốc viên chính là hai công cụ đắc lực hỗ trợ lẫn nhau. Nếu không có chúng, cho dù Cố Tri Ý có gan lớn đến mấy cũng chẳng dám liều lĩnh đến nhường vậy.
Thấy Cố Tri Ý cầm thuốc viên chuẩn bị đút cho Tống Lai Đệ, Lâm Quân Trạch ngăn cô lại, rồi nhận lấy viên thuốc.
“Để anh lo liệu.” Lâm Quân Trạch có chút bất đắc dĩ nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó ghét bỏ lúc nãy của Cố Tri Ý, Lâm Quân Trạch không khỏi bật cười.
Anh bước tới và nhét thẳng viên thuốc vào miệng Tống Lai Đệ. Viên thuốc vừa vào miệng đã tự động tan chảy tức thì.
Hai tên buôn người bên kia cũng được anh đút cho mỗi tên một viên.
Tống Lai Đệ đã chìm vào giấc ngủ mê man. Bên này, Lâm Quân Trạch cẩn mật trông chừng tại chỗ, còn Cố Tri Ý phụ trách đi ra ngoài kêu gọi người giúp đỡ.
Nhân tiện lúc không có ai xung quanh, cô vội vàng đưa Tam Bảo ra khỏi không gian hệ thống.
Nhìn Tam Bảo đang ngủ say sưa trong lòng ngực, cuối cùng Cố Tri Ý cũng nhẹ nhõm buông lỏng trái tim vốn đang treo lơ lửng bấy lâu. Chỉ là đôi tay cô ôm Tam Bảo vẫn còn hơi run run.
Trời ơi, đúng là quá sức chịu đựng rồi!
Vừa rồi chỉ lo trừng phạt kẻ xấu, giờ mọi việc đã xong xuôi, cô mới giật mình nhận ra tay mình đang run rẩy không ngừng.
Nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, ôm Tam Bảo đi ra ngoài kêu gọi người giúp đỡ.
Cô gọi mấy anh nhân viên phụ trách toa tàu, nhờ họ trói chặt những kẻ buôn người đó vào cửa toa tàu.
Vừa vặn cũng gần đến trạm tiếp theo. Bởi vì đã thông báo trước với phía dưới, cho nên đoàn tàu vừa đến trạm, đã có người chờ sẵn ở đó.
Nhận lấy ba tên buôn người từ trong tay Lâm Quân Trạch, người phụ trách dẫn đầu liền hỏi thăm thân phận của anh.
Họ cũng hứa sẽ thông báo sự việc cho đơn vị quân đội. Hai bên trao đổi vài câu, việc bàn giao cũng xem như đã đâu vào đấy.
Mà bên này, Cố Tri Ý đã trở về toa xe, quả nhiên thấy anh nhân viên phụ trách toa tàu vẫn còn đứng canh giữ ở đó.
Cố Tri Ý tỏ vẻ cảm ơn người ta rồi mới bước vào trong.
Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đùa mệt lử, đã thiếp đi tự lúc nào không hay.
Cố Tri Ý nhẹ nhàng đặt Tam Bảo lên giường, nhìn ba đứa con thơ đang ngủ say sưa. Cảm giác mọi chuyện mình vừa trải qua chỉ như một giấc mộng phù du.
---